Lúc hai người đang lựa chọn đồ trang sức, chủ tiệm thấy Thế tử có vẻ hôm nay sẽ đặt một lô hàng lớn, có lẽ muốn phụ họa khách quý, mở miệng cười nói: "Hàn Thế tử, ngày xưa ngài luôn mua ở cửa hàng khác, hôm nay là cô nương nào có vận tốt như vậy, được ngài thưởng xa hoa như thế?" Cửa hàng đồ trang sức của nhà này cũng coi là số một kinh thành. Xem ra Hàn Thế tử trước kia thường xuyên cùng các công tử khác mua châu báu cho hồng nhan tri kỷ, ngay cả chủ tiệm này cũng quen mặt. Tô Lạc Vân không ngờ bản thân vậy mà lại được Thế tử ra tay, không nhịn được muốn cười, song lại cố nhịn xuống. Hàn Lâm Phong cũng không ngờ chủ tiệm này lại đột nhiên mở miệng linh hoạt như vậy, sắc mặt không khỏi đanh lại, thản nhiên nói: "Tô tiểu thư là vị hôn thê của ta, chủ tiệm xin hãy ăn nói cẩn thận chút, đừng có chọc nàng ấy mất hứng."
Chủ tiệm căn bản không nghĩ tới vị công tử ca không ra gì ngày thường chỉ nhìn mà không mua này, hôm nay lại không dẫn theo hoa khôi, mà lại mang một vị hôn thê tới. Ông ta vuốt mông vỗ vó ngựa, nhất thời nụ cười cứng ngắc, không ngừng chúc phúc cho Thế tử. Tô Lạc Vân cũng không bỏ qua cơ hội này, nghe chủ tiệm thất ngôn, liền lạnh mặt hỏi chủ tiệm, mua nhiều trang sức như vậy có thể giảm giá một chút không? Những công tử ca này ngày thường làm gì biết cò kè mặc cả? Những nhà bán cho bọn hắn, sẽ cố ý nâng giá tiền lên cao một chút, dù sao bọn hắn đều là người được thưởng, chỉ cần mặt mũi mà thôi. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, vị hôn thê của Bắc Trấn Thế tử đây lại không đi theo lẽ thường, không chỉ mặc cả, còn dùng cả đao quang kiếm ảnh gϊếŧ người, không chút nương tay nhân từ.
Chủ tiệm nếu không nghe theo, Lạc Vân liền đứng dậy rời đi, không có ý định mua. Nếu là ngày thường không mua thì không mua. Nhưng hôm nay chủ tiệm vừa nói mấy lời đắc tội hai vị, sợ bọn họ mang thù, về sau lại kể xấu với mấy công tử phu nhân về cửa hàng thì không tốt. Vì thế, cuối cùng phải nhịn đau bán trang sức với giá thấp. Tô Lạc Vân vừa lòng thỏa ý tự mình bỏ tiền mua trang sức về làm của hồi môn. Trước kia mở cửa hàng, nàng đã cầm cố rất nhiều món trang sức, càng không mua mới. Hiện tại nàng đã kiếm được tiền, hẳn nên mua chút để thưởng cho chính mình. Chưa đợi tính tiền, Thế tử lại đưa tay nắm lấy bờ vai của nàng, nhẹ nhàng linh hoạt kéo ra khỏi cửa hàng. "Sau này nàng mua đồ, sẽ trực tiếp tính vào tài khoản của phủ Thế tử, đến cuối tháng, Cảnh quản sự sẽ kết toán."
Xem ra nam nhân này cũng có chủ kiến của riêng mình, ngay cả của hồi môn cũng không cho hôn thê bỏ tiền. Sau khi chọn mua đồ trang sức, Thế tử không vội đưa nàng trở về, mà dẫn tới một trà lâu mới mở ở kinh thành uống trà. Khi hai người ngồi xuống gian phòng riêng, Hàn Lâm Phong vừa pha trà vừa giải thích với nàng: "Nàng hẳn phải biết ta thân bất do kỷ. Trước kia, đều là để che giấu tai mắt người khác nên gặp dịp thì chơi..." Xem ra hắn vẫn để ý đến ngôn từ mạo phạm của chủ tiệm, cố ý giải thích một chút với Tô Lạc Vân. Hư danh của Hàn Lâm Phong ở bên ngoài, mặc kệ là thật hay là giả, Lạc Vân cảm thấy không liên quan đến mình, cho nên rất rộng lượng cười nói: "Thế tử là quân tử như ngọc, ta tất nhiên hiểu rõ..." Hàn Lâm Phong nghe, ôn nhã cười một tiếng, đặt một cái bánh ngọt phù dung phết phô mát dê trước mặt Lạc Vân: "Nghe nói bánh ngọt của cửa hàng này rất ngon, ta mang đến cho nàng ăn thử, nếu như thấy ngon, sẽ mang chút về cho Quy Nhạn." Nghĩ đến Quy Nhạn hiện tại đang căm thù Hàn Lâm Phong, đến lượt Lạc Vân cảm thấy có lỗi, nàng mượn một chén trà trong tay kia, nói một tiếng thứ lỗi với Thế tử. Đứa trẻ Quy Nhạn kia hiện tại mỗi khi nhìn thấy Hàn Lâm Phong đều rất ít nói, cứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, cũng không quá thân mật. Nhưng Hàn Lâm Phong lại cười cười: "Nếu nó không biết bảo vệ gia tỷ, làm sao xứng đáng với sự bao bọc của nàng đối với nó đây? Sau này đều là người một nhà, thời gian lâu dài, hiểu lầm cũng sẽ tự nhiên biến mất." Hắn nói lời này, rất có khí độ của một tỷ phu khoan dung độ lượng, Lạc Vân không khỏi cười khổ một tiếng, nói khẽ: "Quy Nhạn không có ca ca, mặc dù bản tính trong sáng, là một đứa ôn lương, nhưng lại thiếu sự rắn rỏi của nam tử hán, trông có chút văn nhược, nếu ngài là huynh trưởng của nó thì tốt rồi..." Hàn Lâm Phong nhìn nàng khẽ cắn bánh ngọt, bình tĩnh nói: "Ta đã là tỷ phu của nó, chẳng phản giống như thân huynh trưởng rồi sao?" Lúc nói lời này, hắn đưa tay rất tự nhiên lau vết phô mát dê dính lên khóe miệng nàng. Tô Lạc Vân bị ngón tay dài khẽ vuốt qua, ngu ngơ một lúc, gương mặt không khỏi có chút ửng đỏ. Nhưng tất cả không phải đều là thẹn thùng, mà là cảm thấy hành động của hắn như vậy thật lỗ mãng. Ngay lúc Tô Lạc Vân đang có chút tức giận, hai gò má đã đỏ bừng, cửa phòng đột nhiên bị một người đẩy ra. Chỉ thấy Phương nhị con mắt đỏ bừng mang theo mấy thị nữ đứng trước cửa, vừa vặn nhìn thấy cảnh Hàn Lâm Phong dùng ngón tay dài lau khóe miệng Lạc Vân. Song lúc Lạc Vân ngồi lưng quay về phía cửa, Phương nhị không trông thấy mặt của nàng. Nàng ta từ miệng mẫu thân thì biết Hàn Lâm Phong được Bệ hạ ban hôn, sắp cưới một nữ tử thương hộ, chuyện hoang đường như vậy nàng ta không muốn tin. Lúc nàng ta đang trên đường đến phủ Thế tử, vô tình nhìn thấy xe ngựa của Hàn Lâm Phong, trong xe ngựa có một nữ nhân đang nội mũ, có lẽ nữ nhân đó tên là Hồng Vân từ thanh lâu. Thế là nàng ta đuổi theo, muốn hỏi Hàn Lâm Phong cho rõ ràng. Về phần hoa khôi tên Hồng Vân kia, nàng ta căn bản không để vào mắt, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ trực tiếp nói với Hàn Lâm Phong: "Hàn Thế tử, chàng thật sự đã đính hôn rồi sao? Có phải mẫu thân của ta và Hoàng hậu đã ép buộc chàng phải không?" Hàn Lâm Phong nhìn thấy nàng ta xông vào, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Bệ hạ ban hôn, sao lại là ép buộc? Xin Phương nhị tiểu thư cẩn thận lời nói." Phương Cẩm Thư lại chắc nịch nói: "Nhất định là như vậy! Nha hoàn của ta nói, chàng từng viết cho ta một phong thư, nhưng lại bị người gác cổng trực tiếp đưa cho mẫu thân, sau khi mẫu thân tiến cung, chàng liền có mối nhân duyên hoang đường này... Nếu thật sự như vậy, ta sẽ liều mạng quỳ trước cửa cung, tuyệt đối không để chàng cưới một nữ nhân không đứng đắn..." Lúc nói đến đây, nước mắt Phương Cẩm Thư không ngừng chảy. nàng ta chắc chắn trong phong thư không nhận được kia, nhất định là có gì đó quan trọng. Sợi chỉ đỏ nhân duyên giữa nàng ta và Hàn Lâm Phong, lại bị kẻ gác cổng đáng chết kia cắt đứt. Hàn Lâm Phong liếc mắt nhìn Tô Lạc Vân ngồi đối diện hắn, thản nhiên nói: "Không có gì quan trọng, chỉ là thư mời tiệc trà gặp gỡ thôi. Phương tiểu thư hiểu lầm rồi. Ta rất hài lòng với lần ban hôn này của Bệ hạ, không cần làm phiền tiểu thư kinh động Bệ hạ..." "Hài lòng cái gì? Chàng đang gạt ai? Chàng là người mang họ Hàn, đường đường là tử tôn của Thánh Đức tiên đế, bây giờ lại phải cưới một nữ tử thương hộ không biết mùi vị? Thứ mặt hàng xó xỉnh! Sao có thể xứng với chàng?" Ngay lúc đó, Tô Lạc Vân chậm rãi mở miệng nói: "Xin Phương tiểu thư giữ lại chút đức độ, dân nữ xuất thân không cao, thân phận hèn mọn, nhưng cũng là nhà đứng đắn giáo dưỡng ra. Mặc dù không thể sánh bằng thân phận của người, nhưng Bệ hạ đã ban hôn, ta dĩ nhiên vui vẻ nhận lấy." Đang khi nói chuyện, nàng cũng chầm chậm xoay người về phía Phương Cẩm Thư. Khi thấy rõ gương mặt của Lạc Vân, Phương Cẩm Thư thở gấp đến độ không thở nổi nữa, lưng tựa vào cánh cửa, không dám tin, mở to hai mắt nhìn: "Sao lại... là ngươi!" Nếu nói Bệ hạ ban hôn Hàn Lâm Phong với một thương hộ đã hoang đường, thì nữ tử thương hộ này lại bị mù lòa, lại càng thêm hoang đường hơn! Phương Cẩm Thư mặc dù đã từng đến để chế nhạo Tô Lạc Vân, nhưng đã sớm quên vị khách qua đường này từ lâu. Không ngờ rằng quay đi quẩn lại, người Hàn Lâm Phong muốn cưới, chính là nữ tử thương hộ lúc trước nàng ta nửa con mắt đều không coi trọng Tô Lạc Vân! Nhất thời, xem ra Phương nhị tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn, không thể tiếp tục nói nên lời. Tô Lạc Vân trước đó còn đang thắc mắc tại sao Hàn Lâm Phong lại có thời gian ở bên nàng gần như cả ngày, nhưng sau khi Phương nhị tiểu thư đến làm ầm ĩ như vậy, nàng mới đột nhiên nhận ra. Thế tử gia thật đúng là biết tận dung! Chưa đợi nàng cùng hắn bái đường thành thân, đã muốn vội vàng cưỡi ngựa ra trận, thay hắn cản lại vận đào hoa! Nếu là trước đây, đối mặt với loại tranh chấp này, Tô Lạc Vân sẽ trốn xa thật xa. Thế nhưng giờ đây, nàng đã cùng Thế tử thương lượng các điều kiện. Thế tử này là một người hào phóng, hứa hẹn sẽ cho nàng một tương lai tươi sáng, và cũng chính là đông gia chưởng quỹ của nàng. Làm tiểu nhị, lúc đông gia đang khó xử sao không lại không thể hiện sức mạnh? Tô Lạc Vân không phải là một kẻ thiếu hiểu biết, cho nên một lời đúng lúc, đã khiến mấy câu cay nghiệt của Phương Cẩm Thư ngừng lại. Phương Cẩm Thư trước kia chỉ cho rằng mối nhân duyên này Hàn Lâm Phong bị hãm hại, có chút bất đắc dĩ. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Lạc Vân, nhớ lại dáng vẻ trước đó hai người từng ăn chung kẹo, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng lẽ... Thật sự đúng như lời mẫu thân của nàng ta nói, Hàn Lâm Phong đã chủ động đến chỗ Bệ hạ cầu mối nhân duyên này sao? Tô Lạc Vân không nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng trân trối nhìn của Phương Cẩm Thư, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, sau khi lặng lẽ thay Phương nhị thở dài một hơi, nàng cất cao giọng nói: "Ta và Hàn Lâm Phong mặc dù chưa thành hôn, nhưng đã được Bệ hạ ban cho, ngài ấy chính là phu quân tương lai của ta. Phương nhị tiểu thư là bạn cũ thân thiết của Lâm Phong, cho nên lo lắng cho ngài ấy cũng phải. Mặc dù ta mù, nhưng mắt không có sạn. Những trò trêu đùa không đứng đắn trước hôn sự của ngài ấy, ta sẽ coi như không biết, về sau phủ Thế tử có ta ở đó, sẽ không dung túng cho mấy chuyện không đứng đắn kia. Cũng mong Phương nhị tiểu thư yên tâm, không cần lao lực quá mức, lo lắng thay cho hậu trạch của người khác." Lúc nói lời này, Tô Lạc Vân ngữ điệu nhu hòa, trên mặt mỉm cười, nhưng lại khiến Phương Cẩm Thư đỏ cả mặt, quá xấu hổ và tức giận. May mà nàng ta còn sợ Hàn Lâm Phong không vui, định thỉnh cầu Bệ hạ thay cho hắn. Không ngờ rằng, người ta lại thật sự chủ động cầu hôn. Nhưng như vậy, Hàn Lâm Phong đặt nàng ta ở vị trí nào? Chẳng lẽ nàng ta đường đường là thiên kim phủ Lỗ quốc công, lại không sánh bằng một kẻ mỹ mạo mù lòa hay sao? Xấu hổ và giận dữ như nước cuồn cuộn, lại thêm những lời nói của Tô Lạc Vân quá mức kích động, Phương Cẩm Thư không thể nhịn được, giơ tay lên định cho Tô Lạc Vân một cái tát vào mặt. Trước giờ nàng ta đã quen mắng những nữ nhân của Hàn Lâm Phong, khi mắng bị xúc động, đội lúc sẽ động chân động tay. Thế nhưng lần này, bàn tay kia vừa mới nâng lên, đã bị một bàn tay khác kềm chặt, sau đó đột nhiên hất ra sau, Phương Cẩm Thư lập tức đập vào cánh cửa. Vẻ mặt lỗ mãng quen thuộc của Hàn Lâm Phong không còn, hai con ngươi ngậm lấy ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Phủ Lỗ quốc công là thế gia có công, vô cùng danh giá giống như lời của tiểu thư nói, nhưng ta dù không tốt, cũng đường đường là đệ tử hoàng tộc. Không cần tiểu thư đánh giá Bắc Trấn Vương phủ ta cao bao nhiêu, nhưng Thế tử phi của ta dù xuất thân không cao, cũng không để mặc người chế nhạo đánh chửi!" Phương Cẩm Thư thấy hắn giống như một ngọn núi chắn trước bảo vệ nữ mù kia, vẻ mặt lạnh lẽo chưa từng có. Xem ra nữ mù này chính là trái tim của hắn, hắn không thể chịu được chút lãnh đạm nào của người khác... Nghĩ đến đây, tất cả mến mộ khoảnh khắc hóa thành giọt lệ rơi xuống. Phương Cẩm Thư tuyệt vọng nhìn nam nhân trước mắt: Hắn từng vào thời khắc nguy cấp nhất, không hề bỏ rơi nàng ta. Nhưng bây giờ, người hắn hết lòng bảo về không còn là nàng ta nữa... Nghĩ đến đây, Phương Cẩm Thư hít mạnh thở ra một hơi, nhặt lại chút lòng tự tôn đã vứt bỏ sang một bên đã lâu. Nàng ta lau nước mắt, trên mặt mang một tia thanh lãnh kiên quyết, hướng về phía Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói: "Hàn Lâm Phong, sẽ có một ngày, chàng phải hối hận!" Dứt lời, nàng ta vươn cổ, quay người xuống lâu, không dừng lại dù chỉ là một lát. Đợi bước chân nàng ta biến mất, Hàn Lâm Phong cúi đầu giải thích với Lạc Vân: "Giữa ta và nàng ta, chưa từng..." Lạc Vân không đợi hắn giải thích, chỉ mỉm cười nói: "Lần sau Thế tử có cần ta cản vận đào hoa, không ngại hãy nói trước một tiếng, để ta chuẩn bị một chút... Vừa rồi có hơi vội vàng, ngôn từ của ta có chỗ chưa chu toàn, nếu khiến Thế tử gặp phiền phức, xin hãy tha lỗi cho ta." Nàng thực sự cảm thấy mình có lỗi với vị Phương nhị tiểu thư si tình kia. Bởi vì chưa chuẩn bị, nàng thậm chí còn học theo cách nói chuyện chọc tức của kế mẫu Đinh thị. Vẻ nhẹ nhàng nhu mỳ, ra vẻ vô tội, nhưng trong bông có kim có thể gây sát thương bao nhiêu, nàng rõ ràng nhất. Dù sao, vị Phương nhị tiểu thư này cũng nên tỉnh táo lại rồi. Chưa nói đến Hàn Lâm Phong có thích nàng ta hay không, nàng ta hành động và nói năng thế này, lỗ mãng không thể tả. Nếu không phải có xuất thân từ phủ Lỗ Quốc công, nói không chừng nàng ta sẽ gặp phải biết bao nhiêu họa từ miệng mà ra. Trong hoàn cảnh như vậy mà ngay cả Hàn Lâm Phong cũng không thể giả vờ làm kẻ lêu lổng buông thả, nếu hắn thật sự cưới Phương nhị tiểu thư về, thật đúng là tai họa ngập đầu! Tô Lạc Vân tự giác hiểu ý của đông gia, thay hắn cản tai họa đào hoa, nhưng Hàn Lâm Phong lại nhíu mày. Lần này hắn vốn dĩ chỉ muốn dẫn Lạc Vân đi giải sầu, nàng suốt ngày phục vụ đệ đệ đọc sách, cũng cần ra ngoài, ăn chút món ngon. Ai ngờ ngay lúc bầu không khí chỉ có hai người, Phương nhị lại đột nhiên xông vào giống như nữ Trương Phi*, để rồi tất cả nhân duyên đều bị xáo trộn. *Trương Phi (163-221): tự Ích Đức, là danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nhà thư pháp giỏi, một vị tướng quân văn võ song toàn. Về tính cách, ông được ghi lại là người "chuyện nhỏ thô lỗ, trong thô có tính, đại sự có kế, mưu lược hơn người." Trong truyện, tác giả ví tính cách thô lỗ của Phương nhị giống như Trương Phi. Hiện tại Tô Lạc Vân còn hiểu lầm hắn cố ý để nàng tới cản vận hoa đào của hắn. Hàn Lâm Phong biết dù có mở miệng giải thích thì cũng bất lực, cho nên sau khi trầm mặc một lúc, hắn nói: "Yên tâm, sau này sẽ không còn nữa..." Nói xong, hắn liền bảo Khánh Dương tính tiền rồi dọn đường về phủ. Trên đường trở về, Lạc Vân dù không thấy gì, nhưng vẫn cảm giác được Thế tử gia không hăng hái lắm, có chút kiệm lời ít nói. Nàng không biết hắn ngột ngạt vì cái gì, đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã, chỉ cầm túi bánh ngọt mua cho đệ đệ, ngoan ngoãn ngồi một góc ở trong xe, mong sớm về ngõ Điềm Thủy. May mà qua ít ngày nữa, bọn họ sẽ thành thân. Đợi sau khi thành thân, Thế tử có lẽ sẽ không cần phải làm ra vẻ như vậy nữa, dẫn nàng theo dạo phố ân ân ái ái. Sau này nàng vẫn sẽ làm việc buôn bán của mình như cũ, Thế tử cũng ra ngoài uống rượu hoa như cũ, mọi người ai nấy bận riêng phần mình. Tô Lạc Vân cảm thấy ở một mình với nam nhân lòng dạ quá sâu này, kỳ thật có hơi mệt người. Không bằng ở nhà lấy sổ sách bằng trúc phiến ra, xem thu chi mỗi ngày còn thú vị hơn. Đáng tiếc hôm nay kinh thành mở chợ, biển người chen chúc, xe ngựa đi quá chậm. Lạc Vân chỉ có thể khốn đốn ở trong xe, theo âm thanh nghiền ép của bánh xe, thân thể khẽ rung nhẹ. Trong tiếng rao hàng huyên náo bên ngoài, Tô Lạc Vân tựa hộ nghe thấy nam tử bên cạnh thở dài như có như không... Nhưng Thế tử không tiếp tục thất thường được quá lâu, rất nhanh, hắn như không có chuyện gì mà nói: "Phủ thượng ta mới được Bệ hạ ban thưởng yến huyết, phòng bếp dựa theo đơn thuốc của Ngự ý nấu một món canh yến huyết, về sau mỗi ngày sẽ đưa đến phủ nàng một chén, cái này tốt cho mắt của nàng, đừng quên uống." Lạc Vân thấy hắn nói chuyện, cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý. Sau khi kết thúc một ngày chọn của hồi môn, lúc Tô Lạc Vân hồi phủ, phát hiện bạn tốt Lục Linh Tú nhiều ngày không gặp đã sớm chờ ở tiểu viện Tô gia. Chuyện xấu của Hàn Lâm Phong, Lữ Ứng thân là thị vệ của lục Hoàng tử dĩ nhiên biết rõ. Lữ Ứng biết vị hôn thê của mình cùng Tô gia tiểu thư kia có chút giao tình, mặc dù đồng tình với Tô tiểu thư, nhưng lại cảm thấy việc này không nên xen vào. Cho nên hắn ta liền khuyên Lục gia lão gia, đừng cho Lục Linh Tú đến Tô gia nữa. Từ đó, Lục Linh Tú vài ngày tiếp đó không được đi ra ngoài. Nhưng về sau, khi Hàn Lâm Phong đến thêu phường của Lục gia đặt hỉ phục, Lục Linh Tú nghe mẫu thân nói Tô Lạc Vân được Bệ hạ ban hôn cho Hàn Lâm Phong, ít ngày nữa sẽ thành hôn. Thế là Lục lão gia nới lỏng cấm túc cho nữ nhi, nàng ta lúc này mới thay tú nương, đến đo áo cho Lạc Vân. Chỉ là việc vui mừng như thế, Lục Linh Tú sắc mặt lại nặng nề và buồn bã, trông như đang phải may tang phục. Nàng ta cố ý đến đây, chính là muốn ngay trước mặt hỏi bạn tốt, chuyện nàng muốn gả cho Hàn Lâm Phong là thật sao. Tô Lạc Vân biết những chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền xôn xao, đành vui vẻ thừa nhận. Lục Linh Tú ngơ ngác nhìn Tô Lạc Vân, đột nhiên nghẹn ngào khóc thành tiếng. Một nữ tử dịu dàng như vậy, vốn dĩ có thể trở thành tẩu tẩu của nàng ta! Sao mà vận mệnh trêu người, dày xéo một nữ tử xinh đẹp như vậy. Lạc Vân sao lại muốn gả cho một công tử thanh danh nhếch nhác như vậy? Nàng ta rõ nguyên nhân trong đó nhất! Bắc Trấn Vương phủ kia là long đàm hổ huyệt*! Nghe nói hôm qua, Hàn Thế tử kia còn dẫn theo một bang hồ bằng cẩu hữu như thường lệ đến hồ Yến tử mua vui. *Long đàm hổ huyệt 龙潭虎穴: đầm rồng hang hổ, nơi cực kỳ nguy hiểm. Phải biết, hắn là người sắp thành hôn, nhưng lại không biết kiềm chế chút nào. Đây mà là mối nhân duyên tốt sao? Tô Lạc Vân thấy Lục Linh Tú thật lòng rơi lệ vì nàng, trong lòng ấm áp, nếu nói đoạn tình duyên với Lục công tử kia có gì tiếc nuối, đó chính là sau này nàng đã mất đi một tiểu cô* tri kỷ. *Tiểu cô: em (gái) chồng. Nhưng nàng không thể nói sự thật với bạn tốt, chỉ nói lý do thoái thác tương tự với đệ đệ cho Lục tiểu thư, dĩ nhiên bỏ đi phần ước hẹn, chỉ có nàng được Thế tử ái mộ, mặc dù thủ đoạn của Thế tử ám muội, nhưng tóm lại vẫn chịu trách nhiệm, coi như cũng biết lo cho danh tiếng của nàng. Nàng chỉ là một nữ mù, vốn dĩ nhân duyên vô vọng, có thể gả cho Thế tử làm thê thì đúng là nằm mơ cũng không ngờ tới chuyện tốt này. Lục Linh Tú cảm thấy đây không phải là lời mà Lạc Vân có thể nói ra. Nàng là một người kiêu ngạo cỡ nào, sao lại chỉ vì cổng lớn phú quý của phủ Thế tử mà hốc mắt trở nên nông cạn rồi? Nghĩ đến tin tức mà Triệu Phò mã tiết lộ, Lục Linh Tú càng tin rằng Lạc Vân đã chịu thiệt thòi gì đó không thể nói ra, cho nên mới bất đắc dĩ gả cho tay ăn chơi kia. Đã như vậy, nàng ta không tiện hỏi kỹ, bất luận như thế nào, nàng gả cho Hàn Thế tử cũng chỉ vì thanh danh của mình, dù cho bạn tốt sau khi thành hôn cuộc sống sẽ có chút tuyệt vọng, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể chúc Lạc Vân thuận lợi bình an đến già. Về phần ca ca nhờ nàng ta nói, không cần phải nói để khiến người ta thêm phiền não nữa. Đời này của ca ca và Lạc Vân... chung quy là có duyên nhưng không phận. Đến tận đây, lúc đo áo cho Lạc Vân, Lục Linh Tú cũng hết sức cố gắng, nói rằn hỉ phục này sẽ do đích thân nàng ta giám sát, nhất định phải khiến Lạc Vân trở thành tân nương đẹp nhất. Lạc Vân mỉm cười, nàng mặc dù không thể nhìn thấy bạn tốt tự tay lo liệu hỉ phục, nhưng tấm lòng thành này nàng cảm nhận được. Lại nói Tô Hồng Mông sau khi trở về từ hôm đó, đã tìm tộc thúc định đoạt hôn sự cho nữ nhi. Vương Bưu kia nghe nói Tô gia đã đồng ý, cũng vui mừng nhướn mày, hắn ta gần đây đánh bạc thiếu nợ, cần tiền gấp. Nếu cưới được chậu châu báu kia của Tô gia, về sau ăn mặc không lo, tiêu xài cũng tự tại. Mà Tô Lạc Vân kia cũng thật sự đẹp mắt, một kẻ mù lòa đoán chừng cũng không thể quản được hắn ta ăn chời đàng đi3m ở bên ngoài. Nhất thời, Vương Bưu cũng vội vay chút tiền để chuẩn bị sính lễ, vội vã hạ sính đến Tô gia. Tô Hồng Mông coi như thở phào một hơi, hẹn ngày đón dâu với Vương Bưu, chuẩn bị gả đi chuyện xấu trong nhà! Thế nhưng ngày hôm đó, khi ông ta đang ở nhà kết toán sổ sách, quản sự lại thở hồng hộc chạy tới, nói là nhận được thϊếp mời từ phủ Bắc Trấn Thế tử. Tô Hồng Mông nghi hoặc mở thϊếp mời, thật sự là mở to hai mắt đọc từng chữ phía trên. Từng chữ này ông ta đều đọc được. Nhưng liên kết lại, thật khiến người ta sao có thể tin? Bắc Trấn Thế tử Hàn Lâm Phong kia vậy mà sắp cưới nữ nhi mù Tô Lạc Vân kia của ông ta, là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, cái này... rối cuộc là ở đâu ra? Mẹ nó lộn xộn quá! Không còn cách nào, ông ta chỉ có thể lại đi hỏi Lạc Vân. Lúc ra cửa, ông ta lo xe ngựa quá chậm, ngồi lên cỗ kiệu, cảm thấy xa phu chạy chậm, cuối cùng dứt khoát nhảy ra khỏi cỗ kiệu nổi giận đùng đùng, chạy đến ngõ Điềm Thủy. Lúc đẩy cửa viện, đỉnh đầu Tô đại gia đã bốc khói. Lúc vào sảnh đường, Tô Hồng Mông muốn mở miệng đã thở hồng hộc, miễn cưỡng rót nửa chén nước cho nhuận họng. Khi ông ta run rẩy lấy thϊếp mời của Thế tử hỏi Lạc Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Lạc Vân thản nhiên nói: "Thế tử ở gần con, thường ngày có qua lại, ngài ấy chưa lập gia thất, con cũng chưa gả, tuổi tác phù hợp, ngài ấy đã xin Bệ hạ, Bệ hạ liền ân chuẩn hôn sự cho hai con." Tô Hồng Mông tức giận đến đập bàn một cái: "Ngươi... Ngươi đã sớm biết chuyện này? Sao không nói sớm với ta một chút! Ngươi có biết, ta cũng vừa cùng Vương gia hạ sính lễ! Hôn lễ Bệ hạ ban cho, ta lại hứa ngươi với nhà họ... Cái này... Đây không phải tội rơi đầu sao?" Tô Lạc Vân lặng lẽ nói: "Con làm sao biết Thế tử lại cầu mối hôn sự này? Về phần Vương gia, hình như là phụ thân người khăng khăng muốn định, con chỉ nói với người rằng, hôn sự của con không cần người quan tâm!" Tô Hồng Mông lại nhảy dựng lên. Nhưng ông ta lại định thần ngẫm lại, cảm thấy chuyện của Vương gia bỏ đi cũng được, chuyện quan trọng nhất là Lạc Vân làm thế nào mà có thể trèo lên một gia môn quyền quý như vậy. Nói như vậy, ông ta chẳng phải sẽ trở thành nhạc phụ của Hoàng Thế tử sao? Nghĩ đến đây, tinh thần Tô đại gia lại phấn chấn mười phần, chỉ hỏi Hàn Thế tử muốn cưới nàng là thật sao? Nếu là sự thật, sao tế tử* của ông ta không làm theo nghi thức hứa hôn, cũng không phái bà mối đến để đưa hôn thư cho Tô gia, cũng không đưa sính lễ tới. *Tế tử: con rể. Mà thϊếp mời kia từ ngữ láo xược cực kỳ, cái gì mà hôn sự giản lược, sợ đón dâu đường xá xa xôi, trực tiếp đón dâu từ ngõ Điềm Thủy là đủ. Cái gọi là ngẩng đầu gả nữ nhi, nhưng giờ đây quý tế tử này, lại không nói chuyện với nhạc phụ tương lai của một đại gia được bình thường, Tô Hồng Mông dĩ nhiên cảm thấy có chút ấm ức. Nhưng ông ta không dám đến phủ Thế tử bên cạnh gõ cửa, chỉ đến chỗ này của Tô Lạc Vân để đập bàn cho hả giận, cảm thấy nữ nhi không biết kiềm chế, để người ta nắm thóp, cho nên Thế tử kia mới khinh mạn như thế, đến mức cái mặt mo tối tăm này của ông ta cũng xấu hổ theo. Lại nói, nàng rõ ràng biết mình đã đính hôn với Thế tử, sao không sớm báo cho ông ta biết? Mà lại để ông ta đón dâu cùng một nhà khác? Đây chính là nhân duyên vua ban, ông ta ngược lại đi đính hôn với người khác, nếu bị người ngoài biết, chẳng phải đầu trên cổ này khó giữ được sao? Ngay trong lúc ông ta đang phẫn nộ gào thét, chợt nghe thấy ngoài cửa có người cất giọng nói: "Tô tiên sinh, nghe lời này, hình như ngài có rất nhiều bất mãn đối với tại hạ nhỉ!" ------------HẾT CHƯƠNG 43------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]