Nghĩ lại, mắt của nàng không nhìn thấy, lại sống một mình ở một vùng quê hai năm, trong lòng có lẽ không nơi nương tựa.
Cô nương mù tuổi đã lớn có lẽ cũng có lý do giống Thái giám trong cung khi trở nên tham lam: Họ vô vọng nên chỉ biết dựa dẫm vào tiền bạc.
Chỉ trách Đinh thị quá nóng vội, đuổi nàng về quê sớm như vậy, lại muốn lấy đi người thân cận của nàng, ngay cả thỏ cũng phải đỏ cả mắt.
Cân nhắc trái phải một hồi, Tô Hồng Mông rốt cuộc cũng mở miệng: "Được rồi, ta vẫn còn sống sờ sờ ra đây! Con khóc như thể nhà có tang làm gì? Nếu con có thể đưa công thức làm hương cao ra, ta sẽ thưởng cho con một chút... Nhưng chuyện con muốn ba phần của cửa hàng, thật đúng là không có nặng nhẹ, cùng lắm thì về sau cửa hàng bán được bao nhiêu hương cao mới thì cho con hưởng hai phần lời, đủ cho con tiêu xài! Một nữ nhi, muốn nhiều bạc làm gì? Uống rượu hoa cũng không tốn kém nhiều như vậy!"
Tô Lạc Vân thấy phụ thân đã nhân nhượng, cũng chậm chậm thu lại nghẹn ngào.
Không uổng cho nàng trước đó đã nhỏ vài giọt tinh dầu lên khăn tay, đặt vào khóe mắt lập tức có thể làm cay đỏ mắt. Nói đến chuyện nói khóc là khóc, nàng cả đời này học không nổi.
Tô Lạc Vân hiểu rõ phụ thân, lão nhân gia rất khôn ngoan trong tiền bạc, sẽ không để thua thiệt dù chỉ một chút!
Tô Hồng Mông đã chịu buông, nàng cũng không phải cố chấp đòi nhiều tiền làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-may-them-huong/402453/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.