🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Quy Nhạn mặc dù vẫn là thiếu niên, nhưng mẫu thân mất sớm đã khiến hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa. Hắn nghe hiểu thâm ý trong lời nói của tỷ tỷ, trong lúc nhất thời nghĩ đến những bất công thường ngày của phụ thân, không khỏi cảm thấy có chút chua xót.

Tô Lạc Vân tựa hồ cảm nhận được sự mất mát của đệ đệ, không thể nhịn được ôm đệ đệ vào trong lòng, vuốt ve tóc hắn, nói: "Ban đầu khi ta về đây, thật sự đã cảm thấy mất hết dũng khí, chỉ cảm thấy cả một đời này sẽ chìm trong vực sâu tối đen như mực, không thể thoát được. May thay ta gặp được một vị sư thái tên là Vĩnh Tĩnh trong am, bà ấy sinh ra mắt đã có tật, nhưng sinh hoạt thường ngày lại không khác gì một người bình thường. Ta hỏi bà ấy sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian không thấy ánh sáng đó, bà ấy nói trong lòng bà ấy có ánh sáng, vậy thì sợ gì bóng tối ở trước mắt?"





Tô Quy Nhạn mặc dù thông minh, nhưng khi nghe tỷ tỷ nói những lời này lại có chút mơ hồ.

Lạc Vân nói tiếp: "Đệ chính là ánh sáng trong lòng ta. Mẫu thân qua đời sớm, trưởng tỷ như mẹ, nếu ta không tỉnh lại, tương lai ở dưới cửu tuyền cũng thấy hổ thẹn với mẫu thân. Như lời sư thái Vĩnh Tĩnh nói, ta mặc dù nhìn không thấy, nhưng nhĩ lực và khứu giác lại tốt hơn trước đây, ông Trời đã chừa lại cho ta một cánh cửa, nếu như ta cứ hối

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-may-them-huong/402447/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.