Tô Hồng Mông nghe thấy lời này của Đinh thị, cảm thấy có lý, da mặt đã thả lỏng giờ lại căng cứng lần nữa, lạnh lùng nói: "Trở về quê cũng không bớt lo!" Lúc vào trong lão trạch, Tô Hồng Mông phát hiện những phiến đá trong sân dường như mới được lát lại, đều là những phiến đá vuông nhỏ, ở giữa các khe hở giữa các phiến đá còn có mấy viên đá cuội nhỏ nhô lên, dẫm chân lên không tạo cảm giác trơn trượt. Thải Tiên đứng bên cạnh sửng sốt, không khỏi nhỏ giọng reo lên: "Cách đây ít năm chúng ta tới tế tổ, không phải trong viện được lát đá xanh tốt nhất sao? Sao lại đổi thành loại này?" Quản sự cười làm lành, nói: "Là đại tiểu thư bảo đổi, người đã lâu không đi lại, đổi thành đá cuội để đi lại cho thoải mái huyệt mạch dưới chân." Nhị công tử Tô Cẩm Quan nghe vậy, bĩu môi hướng về phía Tô Quy Nhạn cười nói: "Chúng ta còn nhỏ phải tiết kiệm, đại tỷ thì xa xỉ rồi, cầm tiền của vong mẫu, lật qua lật lại ngói thạch của lão trạch không tiếc... Hay huynh đi khuyên nhủ đại tỷ quay đầu, số tiền kia cũng có một phần đại mẫu để lại cho huynh mà, để tỷ ấy tiêu hết, sau này còn gì nữa?"
"Đại mẫu" trong miệng hắn chính là Hồ thị đã mất sớm, Hồ thị là trưởng nữ của Hồ gia chuyên buôn hương liệu ở Tô Châu. Việc kinh doanh hương liệu của Hồ gia trước kia cũng phát đạt một thời, cho nên của hồi môn trước đây của Hồ thị cũng không phải là keo kiệt. Tô gia từng có thời điểm xoay sở không được, Hồ thị mang của hồi môn bỏ vào một nửa. Về sau Hồ thị trước khi lâm chung đã đem một nửa số của hồi môn còn lại của mình cho hai nhi tử còn nhỏ tuổi, còn cố ý mời văn thư của quan phủ làm chứng, mời cả trưởng bối của Tô gia cùng người nhà mẹ đẻ đến để đếm số ngân phiếu và ruộng đất, nói thẳng sau khi mình đi, chỉ còn lại ấu nữ cùng nhi tử đang nằm trong tã lót, số của hồi môn này chính là để hai người họ về sau có thể sống tốt ở Tô gia, số tiền này ai cũng không được phép xê dịch, chỉ có của hồi môn của bà là Điền ma ma sẽ giúp nữ nhi quản lý chúng.
Số ruộng đất tốt kia đều cho những tá điền quen biết thuê, hằng năm đều đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lũ lụt, mặc dù tiền bạc không tính là phong phú, nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày. Nếu đôi nhi tử này của bà gặp bất trắc, vậy thì liền mời trưởng bối hai nhà làm chủ, đem số tiền bạc ruộng đất này sung vào chùa miếu làm tiền hương quả, cũng coi là vì nhi tử số khổ này để dành một đời âm đức. Lúc ấy những lời này khiến Tô Hồng Mông khốn quẫn xấu hổ cực kỳ. Người ngoài không biết, lúc ấy ông ta đã có quan hệ với Đinh thị, cũng chính điều đó đã khiến Hồ thị thương tâm gần chết, bệnh tật quấn thân, rồi đột ngột qua đời. Lời này của Hồ thị, nhìn qua là sự ủy thác lúc lâm chung, nhưng trong ngoài cũng lộ ra sự không tin tưởng đối với phu nhân tương lai của Tô gia, sợ bà ta sẽ vì tiền mà mưu hại con cái của mình, vậy nên lúc đó mới nói ra lời hoang đường là đem quyên tặng hết thảy.
Chết là chuyện lớn, Hồ thị bày ra tình huống như vậy, Tô đại gia không thể phản bác, lại nói Tô gia sớm đã thở phào rồi, tài đại khí thô* cực kỳ, ông ta làm gì nhớ tới số của hồi môn đó của thê tử nữa? Cho nên Tô đại gia mọi thứ đều thuận theo Hồ thị, trao toàn bộ số của hồi môn ấy cho con cái của bà. *Tài đại khí thô 财大气粗: giàu có hào sảng. Chút tiền sửa chữa mặt sân viện tử ấy, đối với Tô Lạc Vân mà nói, thật đúng không tính là việc khó. Chỉ là khi nghe lão tam nói, Tô Hồng Mông vẫn không tán đồng mà nhíu nhíu mày. Tô Lạc Vân từ nhỏ đã là một cô nương độc lập, năm mười hai tuổi mang theo Điền ma ma đi điền trang, đem sổ sách tá điền mà Hồ thị để lại cho nàng thu trở về, tất cả tiền bạc đều siết chặt trong tay của mình. Lúc ấy ông ta cảm thấy một tiểu cô nương sớm tiếp quản tiền tài ruộng đất không phải chuyện gì tốt, vì thế tha thiết giáo huấn Lạc Vân. Song đứa bé kia lại đem di ngôn của vong mẫu đánh cược trong miệng mình, chỉ nói đây là thứ mà Hồ thị để lại cho tỷ đệ các nàng, dùng như thế nào cũng không cần phụ thân phải vất vả. Cứ như vậy mà không dạy dỗ được nữ nhi ngang bướng, Tô Hồng Mông há có thể yên lòng? Tại chỗ gọi trưởng bối của Tô gia tới, nói thẳng số của hồi môn của Hồ thị mặc dù không cần ông ta quản, nhưng đến ngay cả chuyện giáo dục nữ nhi mà cũng không cần đến ông ta quản, đã vậy thi để Tô Lạc Vân dẫn đệ đệ của nàng tự lực cánh sinh, về sau không được lấy danh con cháu Tô gia. Lúc ấy công việc làm ăn của nhà ngoại dần dần xuống dốc, nàng không thể mang theo đệ đệ đến nương tựa vào nhà ngoại Hồ gia. Về sau tỷ đệ tự lập môn hộ, Tô Quy Nhạn sau này theo buôn bán thì được, nhưng con đường làm quan coi như vô vọng. Ngụy triều không cấm thương nhân đệ tử đi thi, nhưng nếu là nghịch tử bị trục xuất khỏi gia môn, thanh danh bại hoại thì khó mà làm quan. Vì tiền đồ của đệ đệ, Tô Lạc Vân luôn không chịu thua cuối cùng cũng chịu xuống nước. Mặc dù Tô Hồng Mông mặc kệ số của hồi môn của nàng, nhưng sau này khi nàng tiêu xài từng phần đều phải có sự đồng ý của phụ thân mới được dùng. Nhưng từ sau khi hai mắt Tô Lạc Vân bị mù, Tô Hồng Mông đối với việc chi tiêu nhiều hơn của nàng ngược lại bắt đầu mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao số tiền mà Hồ thị để lại kia, cùng lắm cũng chỉ là của hồi môn mà thôi. Tô Lạc Vân nếu đã không muốn gả, cũng không muốn để lại một ít cho đệ đệ, tiêu xài hết cũng được. Dù sao tân tổ tông của Tô gia nếu chỉ dùng tiền là có thể thoải mái, ông ta cũng vui vẻ bỏ tiền ra để tránh được tai họa. Huống chi Tô Lạc Vân chi tiêu cũng không phải là tiền từ trên Trời rớt xuống. Các công tử tiểu thư khác của Tô phủ đối với túi tiền xa xỉ của đại tỷ hâm mộ cực kỳ. Tô gia tổ huấn từ xưa đến nay không nuôi đệ tử hoàn khố, eo quấn bạc triệu. Tô Hồng Mông mặc dù ngày thường cũng chú trọng ăn dùng, nhưng đối với nhi tử luôn keo kiệt, bắt chước gia phong thanh lưu, tiền cho công tử tiểu thư trong phủ mỗi tháng ít đến đáng thương. Bây giờ thấy đại tỷ trong gia tộc tự tại như thế, làm sao không khiến người ta dấy lên thèm muốn? Tô Thải Tiên được nuông chiều, đi vào trong đại đường, phát hiện mặt đất trong phòng vậy mà cũng khảm đá cuội, bàn chân non nớt không chịu nổi, nhỏ giọng thì thầm vài câu với Đinh Bội, Đinh Bội liền gọi bà tử vào trong khố phòng mang tấm đệm dày trải trên mặt đất. Có đệm dày trải đất, giày thêu mỏng mềm đi cũng thoải mái hơn. Đúng lúc này, Tô Quy Nhạn một mực giữ im lặng bên cạnh không nhịn được mở miệng nói: "Tỷ tỷ dùng đá cuội trải đất, có lẽ là do mắt không thể thấy, cho nên mới làm ký hiệu trên nền, tránh lúc đi bị va chạm, bây giờ lại đem chăn đệm trải dưới đất, chỉ sợ..." Tỷ đệ bọn hắn trong thư thường kể về những chuyện mấy ngày nay, Tô Quy Nhạn biết rõ tác dụng của số đá cuội này. Không chờ hắn nói xong, Tô Cẩm Quan liền khinh thường nói: "Bên cạnh tỷ ấy cũng không phải không có nha hoàn bà tử, không có bệnh mắt cũng sẽ có người nâng đỡ, có thể để tỷ ấy bị ngã sao?" Tô Quy Nhạn theo thói quen ngậm miệng không nói nữa. Hắn là người biết rõ tính tình của tỷ tỷ mình nhất, là một người mạnh mẽ nhất thiên hạ, sao có thể đi đâu cũng dựa vào người khác nâng đỡ giúp mình tiến lên? Nhớ tới lúc mới đầu tỷ tỷ bị mù, thống khổ đến mức không muốn gặp ai, thiếu niên mười lăm tuổi vành mắt chậm rãi đỏ lên. Không có đá cuội trên mặt đất chỉ dẫn, tỷ tỷ hồi nữa khi tới gặp phụ thân chỉ sợ sẽ khoe cái xấu ra. Điều nàng không muốn nhất chính là rụt rè trước mắt người khác... Lời của hắn hiển nhiên không đi vào lòng phụ thân, Tô Hồng Mông vốn định nói tiếp, đáng tiếc lại bị kế mẫu ngắt lời, nhất thời đẩy đến việc vặt bái kiến thân tộc ở quê. Sau đó, cả nhà ngồi quanh bàn thưởng điểm tâm uống trà. Đinh thị hững hờ bảo nha hoàn đem chậu rửa tay đặt cạnh cửa, nói là trong phòng quá nóng, muốn thêm một chút khí ẩm. Bởi vì trải đệm dày, bàn và tủ đứng đều xê dịch khỏi vị trí, sảnh đường có chút lộn xộn. Lão Phùng muốn gọi người tới thu dọn một chút, Đinh thị lại nói không vội, chờ đến khi lão gia nghỉ trưa, vừa hợp quy tắc vừa không muộn. Ngay lúc mọi người đang dùng trà, Đinh thị ngẩng đầu lên thì thấy Điền ma ma hầu hạ Tô Lạc Vân dẫn theo nha hoàn Hương Thảo đang đứng ở cửa sảnh. Thế là Đinh thị mỉm cười cất giọng nói: "Điền ma ma, sao không vào sảnh thỉnh an?" Điền ma ma một mực yên lặng đứng thẳng, hai mắt trong nếp nhăn ẩn hiện từng tấc từng tấc nhìn chằm chằm vào đại sảnh, cho đến khi Đinh thị gọi bà ta, bà ta mới hơi tiến lên trước một bước, không kiêu ngạo, không tự ti, giữ lễ tiết nói: "Lão nô thấy lão gia phu nhân đang trò chuyện thân mật, sợ phá vỡ nhã hứng, vốn muốn chờ các chủ tử nói xong mới đến vấn an." Bà tử Điền là lão mụ tử mà Hồ phu nhân để lại, là một vị trung bộc mà Hồ thị trước khi lâm chung đã ủy thác, bà ta từ trước đến nay kiệm lời ít nói, ngoại trừ vườn của tiểu thư, còn lại cơ hồ đều không đi, ngày thường Đinh Bội cũng không tìm ra lỗi của bà ta. Nghe Điền ma ma giải thích, Đinh Bội cười nói: "Đều là người trong nhà, có gì mà ngại phá vỡ nhã hứng? Ngươi đã về, nghĩa là Vân nhi cũng đã quay về rồi, bây giờ nó đang ở đâu, lão gia muốn gặp nó lắm đấy!" Điền ma ma cúi đầu trả lời: "Lúc đại cô nương trở về, váy bị bánh xe ngựa bắn tung tóe bùn, phải rửa mặt một chút mới có thể đến thỉnh an trưởng bối, người sợ lão gia phu nhân sốt ruột chờ nên đã phái lão nô đến đây bẩm báo, một hồi lão nô sẽ lập tức trở về tiếp đại cô nương tới." Tô Hồng Mông phất phất tay: "Biết rồi, bảo nó không cần ăn mặc quá cầu kỳ, đều là người trong nhà, mặc một cái áo tùy tiện cũng không sao, chút nữa ta và phu nhân còn muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó xuống dưới huyện dự dạ yến, bảo nó bỏ qua mấy cái cấp bậc lễ nghĩa cũng được." Điền ma ma yên lặng quét mắt một vòng đại sảnh, thi lễ lần nữa rồi dẫn nha hoàn vội vàng rời đi. Tô Thải Tiên toàn thân có chút không được tự nhiên, nàng ta vốn không muốn gặp tỷ tỷ, nào ngờ vừa trở về lại phải đối mặt với đại tỷ. Nàng ta không sợ Tô Lạc Vân, chỉ là nghĩ đến vị tỷ tỷ lời nói phong mang tất lộ* này, chỉ sợ một hồi muốn ồn ào một chút cũng không thoải mái. Trước giờ nàng ta luôn được nuông chiều, mọi chuyện phiền lòng đều có người ngoài xử lý, phải đơn độc đối mặt với gia tỷ, phần phiền muộn kia trong lòng khiến nàng ta khó chịu. *Phong mang tất lộ 财大气粗: tài năng lộ rõ. Nhưng khi nhớ lại bộ dạng tiều tụy, tóc tai bù xù của Tô Lạc Vân trước khi rời nhà, nội tâm nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn. Từ nhỏ đến lớn luôn có người so sánh nàng ta với tỷ tỷ. Thải Tiên chưa bao giờ sánh bằng tỷ tỷ Lạc Vân, nhưng bây giờ, không ai lại so sánh nàng ta với một người mù lòa cả. Đang nghĩ nghĩ, ở phía cửa truyền đến tiếng bước chân, một bóng người dẫn đầu xuất hiện ngay trước cửa phòng. Tô Thải Tiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thân hình diễm lệ bước vào, một kiện trường bào thêu những đám mây tinh tế ở tay áo càng khiến nàng thêm thanh lịch và thoải mái. Một đầu tóc đen búi trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, còn có vầng trán đầy đặn, đôi mày rậm xinh đẹp, đuôi mày có chút nhếch lên, thiếu đi một chút nữ nhi gia giáo mềm yếu, lại nhiều hơn mấy phần hào khí. Trên gương mặt trắng nõn kia, đẹp nhất kỳ thật vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt phượng hơi hướng lên ngậm lấy ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho người ta không nhịn được mà ngưng thần nhìn kỹ. Chỉ là đôi mắt kia đẹp thì đẹp vậy, nhưng lại thiếu chút linh khí, chỉ nhìn thẳng về một điểm trong hư không, không hề có sóng mắt lưu chuyển. Ánh mắt đờ đẫn cũng không ảnh hưởng tới bước chân thoăn thoắt nhẹ nhàng của nữ tử, chỉ thấy nàng để mặc nha hoàn ở sau lưng, vượt qua cánh cửa vòng qua cái chậu nước nằm trên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng bước lên liên tục, đến khi cách cái bàn ba bước thì đứng lại, sau đó ưu nhã thi lễ nói: "Phụ thân mẫu thân, nữ nhi đón tiếp quá trễ, xin trách phạt!" Tô Hồng Mông khẽ kinh ngạc, nhịn không được đứng lên, đưa tay phẩy phẩy trước mắt nữ tử, có chút không dám tin, nói: "Lạc Vân... Mắt của con khôi phục rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]