Chương trước
Chương sau
Sau khi Hàn Nghị nghe xong, chầm chậm nói: "Trên đất nước Đại Ngụy, các tộc đều có huyết mạch lai đã có từ trăm năm, nếu chư vị tỉ mỉ như vậy, thì phàm là trong thân tộc tổ tiên của các ngươi có dị tộc, cũng không xứng đứng đứng trên triều đình này. Trưởng tử của ta họ Hàn, chính là cốt nhục ruột thịt của ta, huống chi từ nhỏ hắn đã ở dưới danh nghĩa đích mẫu, vị trí đích tử không dễ lung lay. Về phần nhi tử sau này của Trẫm, có ưu tú đi nữa, trên đầu của bọn hắn cũng có huynh trưởng, lớn nhỏ có thứ tự, chính là nền móng của quốc gia. Chư vị ái khanh phản đối như thế, có phải nếu có con nhỏ được sủng ái, muốn vượt mặt đích tử, kế tục tước vị của các ngươi hay không?"

Nói như vậy, chư vị thần tử nhất thời á khẩu không trả lời được.

Vào lúc đám Lỗ quốc công vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn mở miệng khuyên nhủ, thì Tân đế lại nói: "Từ nhỏ Trẫm không đọc đủ thứ thi thư giống với tiên hoàng, làm người khoan hậu khiêm tốn. Trẫm từ Lương châu đến, từ nhỏ sống ở nơi quân doanh, lớn lên trong một đám kiêu binh thô lỗ, xử lý công việc ít nhiều cũng nhiễm phong cách của quân doanh. Nếu nhi tử của Trẫm không nghe lời, cũng là dùng roi da chào hỏi. Trẫm cảm thấy quân quy rất tốt, ví như trong doanh trướng tướng soái, tướng quân như thiên lôi sai đâu đánh đó, không được mở miệng phản đối, làm loạn chương pháp. Trẫm đã tuyên đọc người làm Hoàng trữ ngay trước mặt Thiết diện quân cùng bách tính kinh thành và chư vị đây, thế nhưng chư vị vẫn còn muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? May mắn đây là triều đình, không phải quân doanh, nếu không dựa vào quân quy ở Lương châu, hành vi bức bách cấp trên đổi chủ ý, nhất định bị phạt, có người không phục đều sẽ bị roi da đánh đến hàng trăm cái, lại kéo tới vùng hoang vu cho sói ăn." 

Lúc nói lời này, Tân đế Hàn Nghị vẫn là dùng dáng vẻ không lạnh không nóng bình tĩnh của trước kia, thế nhưng lại dùng giọng điệu bình thản nói những lời cực kỳ hung ác.

Đám đại thần trong triều cũng coi như là cao thủ cò kè mặc cả cùng đế vương, trước kia cho dù Bệ hạ bị thần tử làm cho tức giận, cũng ngại cục diện quyền thế ngất trời của đám thế gia mà cố gắng đè nén lửa giận, quá đáng lắm, cũng là phạt bổng lộc, phạt quỳ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế nhưng Tân đế đến từ Lương châu này thì hay rồi, cũng không thấy tức giận bốc hỏa, chỉ vui tươi hớn hở nói ra những lời như muốn bắt thần tử ngỗ nghịch cho sói ăn.

Cái này... đây không phải là hành vi bạo ngược của hôn quân sao!

Mà Tân đế nói xong những lời hù dọa người khác rồi, liền đứng lên nói: "Nếu không có chuyện gì khác, chư vị cũng về sớm một chút đi, nhà các ngươi dâng nhiều mỹ nhân như hoa vào trong cung như vậy, cũng phải để trẫm có chút thời gian ngắm hoa."

Nói rồi, Hàn Nghị khoát tay áo, cứ như vậy thản nhiên tự mình bãi triều trước mặt mấy vị trọng thần.

Chờ lúc ông đi ra khỏi tiền điện, bước đi trong hậu hoa viên, lại phát hiện nhi tử Hàn Lâm Phong đang đứng ở bên đường, dáng vẻ giống như là đang chờ ông.

Thế là hai cha con đi dạo trong hoa viên một chút giống như hồi ở Lương Châu, thuận tiện nói một chút chuyện trên tiền điện.

Hàn Lâm Phong biết những thế gia kia phản đối lập hắn làm Thái tử, nhưng mà hắn không hề hỏi phụ hoàng, chỉ là nói với phụ hoàng đã phái người đi đón mẫu thân cùng đệ đệ muội muội ở Lương châu rồi, nghe dịch trạm dọc đường hồi báo, bọn họ đi đường thủy, hẳn là rất nhanh sẽ lên đến kinh thành.

Hàn Nghị nghe rồi nhẹ gật đầu, đột nhiên trở lại phất tay đuổi đám thái giám cùng cung nữ theo ở phía sau, sau đó quay lại ngồi ở đình nghỉ mát trong vườn hoa buồn bã nói với nhi tử: "Trước kia mặc dù thường thường nghĩ đến nếu như có thể đòi lại cơ nghiệp của tổ tông, tất nhiên là chuyện khiến lòng người vui vẻ. Thế nhưng thật sự ngồi trên vị trí kia, long ỷ đúc bằng hoàng kim, bốn phía đều là vách đá vạn trượng, loại cảm giác này con có thể hiểu không?"

Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Nỗi ưu phiền của Phụ hoàng nhất định là con người cùng quốc khố. Thái thượng hoàng để lại đám lão thần này đều có căn cơ thâm sâu, vọng tưởng bên ngoài thì tân bốc phụ hoàng, bên trong thì bài xích nhằm nắm giữ triều chính. Mà bởi vì mấy năm trước liên tục chinh chiến, quốc khố đã gần như khô cạn, trước mắt dân tị nạn khắp nơi, người chết đói khắp nơi, người vội vã cần một khoản tiền ổn định thiên hạ."

Hàn Nghị tán thưởng nhìn nhi tử, nói: "Nếu không phải biết năng lực của con, lúc trước thái thượng hoàng chắp tay nhường hoàng vị cho trẫm, trẫm cũng không dám nhận, nếu không có hậu nhân tiếp tục, vẫn phải đánh mất cơ nghiệp của tổ tông như cũ."

Hàn Lâm Phong lại cười cười, sau đó mang theo vài phần chân thành, nói: "Nếu không phải vì phụ thân, còn có cơ nghiệp tổ tông, con cũng không muốn vào kinh thành, ngược lại thà rằng mang theo vợ con sống những ngày tháng nhàn nhã chút."

Hàn Nghị đưa tay vỗ vỗ bả vai nhi tử: "Thê tử con mang thai mới mấy tháng, con đã gấp gáp muốn có cuộc sống hạnh phúc với thê tử và con cái rồi? Nghe nói Thiết Phổ Vương phía bắc nghe thấy vương đình Đại Ngụy xảy ra chuyện, lại đang ngo ngoe muốn hành động, muốn thu hồi địa bàn. Một quốc trữ như con nổi danh trị quân, cần phải ổn định phía bắc... Nhưng mà trước mắt, hậu viện của con dường như cũng muốn cháy, ý định của Lỗ quốc công kia, cũng muốn nhét người vào trong đông cung của con... con có muốn không?"

Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, còn xin phụ vương đỡ thay con một chút, cứ đưa vào trong hậu cung của người trước đi. Lạc Vân vừa mới có thai, trong cung con thực sự không thích hợp cho người mới vào, nhiều người phức tạp, con sợ thân thể nàng yếu đuối, lại bị người có ý động tay động chân, xuất hiện chuyện bẩn thỉu như làm hại con cháu hoàng thất như Vương hoàng hậu kia."

Hàn Nghị cảm thấy mặc dù nhi tử nói chuyện có lý, nhưng có chút không đúng, không khỏi hừ lạnh nói: "Nàng dâu kia của con, là một kẻ tặc tinh, sẽ bị người khác làm hại?"

Hàn Lâm Phong bất đắc dĩ nói: "Nàng nôn oẹ rất nghiêm trọng, ngày hôm trước lúc phụ hoàng đăng cơ duyệt binh, nàng xuống thành đã nôn đến long trời lở đất. Nghe nói mang thai thời kỳ đầu không nên nói cho người khác biết, bây giờ nàng cũng không nói bản thân có thai với người ngoài, những phu nhân các phủ kia thay nhau tới gặp nàng, cũng là giày vò người."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nghe thấy con dâu mệt mỏi xã giao, Hàn Nghị cũng không hoảng, chỉ nói: "Yên tâm, mẫu thân ngươi sắp tới, những chuyện mở tiệc chiêu đãi dùng trà, bà ấy thích nhất, chỉ sợ đến lúc đó, vị Thái tử phi kia của con muốn tìm người đến đánh bài, đều không hẹn được ai!"

Hàn Lâm Phong biết rõ bản lĩnh tổ chức hoạt động của mẫu thân, lần này bà rốt cục có thể đạt được ước muốn, vào kinh thành phong quang. Chỉ sợ là tinh thần phát huy quá mức, sẽ mở đại yến chúc mừng mấy ngày liên tục.

Nghĩ đến thân thể bây giờ của Lạc Vân, lại nhất định phải lấy đại cục làm trọng, ráng chống đỡ xã giao cùng người khác, Hàn Lâm Phong chưa từng mong mỏi mẫu thân đến sớm như bây giờ.

Về phần Lạc Vân, ngược lại không phải bởi vì phong quang trước mặt người khác mới ráng chống đỡ xã giao với những vị phụ nhân này. Thật sự là bởi vì, đám quý nhân trước kia đắc tội với nàng có chút nhiều quá rồi.

Có chút chu đáo quá rồi, đến Lạc Vân cũng không nhớ rõ, nhưng người trong cuộc kia lại nhớ rất vô cùng chi tiết.

Nếu là không gặp, vốn dĩ cũng không có cái gì.

Thế nhưng là Tuấn quốc công phu nhân bị Tuấn quốc công bức bách, tóc tai bù xù, người mặc áo thủng vải đay thô, khóc đỏ cả mắt, sau khi cõng một bụi gai đến Quan Thư Cung tự nhận tội, thì người dự định bắt chước bà dường như cũng nhiều lên.

Nếu là không tranh thủ thời gian ngăn cản thì trước cửa Quan Thư Cung sắp trở thành nơi tụ tập của nữ trưởng lão chín túi của Cái Ban, nhao nhao cắt cổ cắt thịt, tự nhận tội lỗi.

Vì tránh cho Tân đế công công lưu lại danh xấu là cay nghiệt với gia quyến của thần tử tiền triều, Lạc Vân chỉ có thể làm bộ bản thân dễ quên, khuôn mặt tươi cười đối với tất cả những người đến đây thăm hỏi.

Cũng coi là ổn định trong lòng của các thần tử cũ, khiến Tân đế vừa lên ngôi nói chuyện với chư thần thuận lợi hơn một chút.

Giả cười trước người khác như thế, Lạc Vân cũng rất mệt mỏi, cũng là sốt ruột ngóng trông bà bà –Hoàng hậu chính cung này mau chóng đến, để cho những phu nhân lại có chỗ nịnh bợ.

Trong tư thế sốt ruột chờ đợi, con thuyền chở hoàng hậu rốt cục đã tới kinh thành.

Thế nhưng hoàn toàn khác biệt với cảnh bà bà hăng hái, vui mừng vì đạt được ước muốn trong tưởng tượng của Lạc Vân, Tông vương phi trước kia, bây giờ là Tông hoàng hậu chưa được sắc phong, lại được người dùng cáng cứu thương khiêng từ trên thuyền xuống.

Chuyện này khiến Hàn Lâm Phong cùng Tô Lạc Vân đi nghênh đón giật nảy mình.

Mãi cho đến khi Tông thị hai mắt đẫm lệ nằm trên cáng cứu thương lôi kéo tay của Hàn Lâm Phong, vội vàng hỏi: "Có phải là con và phụ thân con phạm tội, bọn hắn muốn lừa gạt chúng ta tới đây, để cả nhà chết chung một chỗ không?"

Tô Lạc Vân mới chợt hiểu ra, bà bà ở bắc địa căn bản không tin vương gia nhà mình và thế tử thật sự xưng đế, tưởng rằng phiên vương đắc thế nào đó lừa gạt các nàng vào kinh thành giết người diệt khẩu, mới sợ hãi đến bệnh.

Sau đó, Hàn Dao kể ra, Tô Lạc Vân nghe càng rõ ràng quá trình.

"Đệ đệ kia của muội, là kẻ hù chết người không đền mạng! Ỷ vào ngày bình thường xem nhiều quyển sách sử, thì chắc chắn đây là cái bẫy. Đầu tiên là khuyến khích mẫu thân và muội đừng lên thuyền, cuối cùng quan viên huyện châu Huệ Thành đều phải tới khuyên mẫu thân không thể chậm trễ hành trình, để Bệ hạ đợi lâu, nhưng mẫu thân đều không chịu lên thuyền. Cuối cùng không có cách nào khác, mấy vị quân gia sợ làm lỡ việc, bịt kín mặt lại, tránh cho mẫu thân mang thù, đưa bà và Hàn Tiêu lên thuyền. Đợi lên thuyền rồi, miệng của tiểu tử Hàn Tiêu này không hề ngừng, mặt mày tang thương, kể chi tiết cực hình trừng trị phản tặc, hoàn toàn dọa cho mẫu thân sợ đến mức mất hồn!"

Tô Lạc Vân kỳ thật có thể tưởng tượng được bản lĩnh thêm mắm thêm muối của tiểu thúc tử, có thể suy ra tâm tình trên đoạn đường đi tới đây của bà bà, hẳn là giống với chạy tới Phong Đô quỷ thành, báo tin cho Diêm vương.

Bà không có bị nhi tử của mình dọa chết tươi cũng phải khen một tiếng hồng phúc tề thiên.

Nếu thật sự bị hù chết trên đường, cuộc đời của hoàng hậu đoản mệnh này nên viết như thế nào? Nguyên nhân cái chết lại phải hạ bút như thế nào đây?

Tô Lạc Vân cũng là nhịn không được, chỉ nghe tiểu cô tử nói được một nửa, thì cười đến là ngửa tới ngửa lui, kém một chút cười sốc cả hông.

Lúc ấy Hàn Dao bị mẹ con hai người này chọc giận không chịu được, có lý cũng không nói được, nhưng bây giờ nhìn tẩu tẩu cười đến vui vẻ như vậy, nàng cũng bất tri bất giác cảm thấy quá thú vị nên cũng cười theo.

"Hôm nay thức dậy ta có chút khó chịu, dậy hơi trễ, còn chưa có đến bên chỗ mẫu thân thỉnh an, thân thể của mẫu thân bây giờ như thế nào?" Bởi vì Bệ hạ còn chưa phong hậu, cho nên Lạc Vân vẫn chưa đổi xưng hô với bà bà.

Hàn Dao mới vừa mới từ Kiến Khang Cung của Tông thị tới, hẳn là vừa thỉnh an Tông thị, nên Lạc Vân hỏi một chút tình hình.

Hàn Dao đưa cho tẩu tẩu một cốc nước táo chua, sau đó nói: "Còn có thể thế nào? Chờ mẫu thân nhìn thấy phụ hoàng mặc long bào, hiểu rõ đây hết thảy đều là sự thật, cả người đều choáng váng. Cho tới sáng sớm hôm nay, còn đang hỏi muội, trước đó có phải bà bị bệnh hay không, sao cả người đều choáng váng, cứ mơ thấy giấc mơ thành hoàng hậu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.