Hàn Lâm Phong bất lực xoa xoa huyệt thái dương, biết mình nóng vội, đã dọa cho ốc sên nhỏ kia chui vào vỏ bọc.
"... Phản ứng của nàng thật khó chịu, chẳng lẽ một chút ghen tuông cũng không có sao?"
Tô Lạc Vân nghe lời này của hắn thì sững sờ, là có ý gì? Chẳng lẽ mấy lời vừa nói kia là hắn đang cố ý trêu tức nàng, chứ không phải cố ý muốn nạp thϊếp?
Chẳng biết vì sao, nghe hắn nói vậy, trong lòng Tô Lạc Vân không khỏi cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng trái tim lại đột nhiên đập thình thịch: Chẳng lẽ... nửa ngày qua cả người nàng suy sụp, là do ghen sao?
Nàng... thực sự đã xuất hiện ý nghĩ muốn độc chiếm Thế tử?
Một môn hộ giàu có, nam tử có thê thϊếp là chuyện không thể bình thườngh ơn.
Giống như phụ thân dựa vào thê tộc ăn cơm chùa phát kia của nàng cũng không ngoại lệ, chẳng những nuôi cả ngoại thất của Đinh thị, thậm chí sau khi đưa Đinh thị về làm chính thất, trong phòng có thêm một hai nha hoàn thông phòng, Đinh thị cũng mở một con mắt nhắm một con.
Mặc dù không có tiểu thϊếp, nhưng những người làm nhi nữ như các nàm trong lòng đều rõ ràng.
Một thương gia nhỏ còn như vậy, Thế tử tôn quý như thế, sao lại có thể một đôi cả đời được?
Nàng không dám, cũng không mong đợi loại không trung lâu các* như vậy. Đúng là hiện giờ Thế tử đối với nàng nồng tình mật ý không giả, nhưng tỉnh cảm luôn có thể sẽ nhạt phai.
*Không trung lâu các: không bền vững, không lâu dài, giống như lâu đài được xây trên không, gió thổi mây bay, phút chốc tan biến.
Nếu như quá hết lòng vào những suy nghĩ ảo tưởng đó, có phải nàng sẽ giống như mẫu thân, lúc tình mộng bị phá hủy, sẽ đau lòng đến mức thân thể cũng suy bại, sớm rời nhân thế hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nhất thời chua chua ngọt ngọt, có loại cảm giác không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu nói: "Vậy ngài muốn thϊếp như thế nào? Phải khóc rống lên với ngài, không cho phép ngài nạp thϊếp? Con dâu của Cảnh An Công phủ ở kinh thành lòng dạ cứng rắn, đuổi hết tất cả thị thϊếp thông phòng của phu quân đi. Kết quả thì sao? Bản thân nàng ấy không chỉ trở thành trò cười trong miệng nhiều phu nhân, ngay cả bà bà cũng khiến trách nàng ghen tỵ không có đức độ, không biết thông cảm cho trượng phu. Cuối cùng nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Người khắp kinh thành, không một ai khen nàng ấy đối với trượng phu tình thâm vô đáy..."
Hàn Lâm Phong vén vén tóc nàng: "Nếu nàng đã nghĩ, sao lại không tìm được một cái cớ đường hoàng cơ chứ? Ví dụ như ta đã từng nói dối trước mặt Bệ hạ, rằng trong vòng năm năm sẽ không nạp thϊếp. Nàng hoàn toàn có thể dựa vào điều đó để khuyên nhủ ta. Nàng so với con dâu của Cảnh An Công phủ còn gian xảo hơn nhiều, nếu như nàng ghen, tất nhiên có thể làm những chuyện không để lộ trước mắt người đời, để người ta không nói ra mấy lời đạo lý vô nghĩa. Lại nói, mấy người ngoài phủ còn nói thân của ta không tốt nữa kìa! Nếu nàng thông cảm cho trượng phu, sao lại chiêu mộ đám yêu tinh vào phủ hút máu của ta?"
Tô Lạc Vân lần này hoàn toàn bị mấy lời ngụy biện của hắn làm cho tức cười – chưa từng thấy có người nào lại nghĩ kế thay nương tử, ngăn mình nạp thϊếp như hắn!
"Nói tóm lại, ngài trăm phương ngàn kế lừa thϊếp gả cho ngài, chỉ là để thϊếp biến thành một nữ nhân suốt ngày ghen tuông, bảo vệ cái eo của ngài thôi sao?"
Hàn Lâm Phong ôm lấy nàng: "Sai, là để lấy dương bổ âm, giữ đồ tốt lại để bồi bổ thân thể cho tiểu yêu tinh nàng!"
Nói xong, hắn bế nàng đặt lên chiếc giường mềm dưới màn gấm.
Lúc trước hắn cũng bị nàng chọc tức đến váng đầu, nhưng đánh đống bao cát sao có thể bồi bổ cho tiểu hồ ly được chứ?
Nàng muốn đạp mình cho người ngoài, hắn càng muốn ăn nàng cho thật no!
Hắn rời phủ nhiều ngày, chỉ một lúc có thể gom hết hồng thủy cuồn cuộn bồi bổ cho nàng.
Đến khi nàng bị bổi bổ đến thở không nổi, mở mắt không ra, Hàn Lâm Phong mới áp má nàng vào cổ mình, chậm rãi trầm giọng nói: "Dù nàng tài giỏi, nhưng nàng không phải phụ tá của ta, không cần phải xung phong đi đầu, phục vụ tận tụy. Nàng phải biết, chỉ khi nàng khỏe mạnh, ta mới an tâm. Về sau có gặp lại loại chuyện này, nàng nhất đinh phải tránh thật xa, chờ ta về xử lý là được... Ta nói nạp thϊếp đều là mấy lời để chọc tức nàng, nếu như nàng làm thật, không bằng trực thϊếp dùng dao khoét tim ta còn thoải mái hơn..."
Lạc Vân nín thở, nàng cũng biết chuyện buổi chiều hắn đấm vỡ bao cát, chẳng lẽ vì chuyện mình không ghen, hắn lại tức giận lớn đến thế?
Nàng chậm rãi dựa vào trước ngực hắn, yên lặng chăm chú lắng nghe nhịp đập con tim hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng ngài là Thế tử, chẳng lẽ về sau một thị thϊếp thông phòng cũng không cần? Loại thề nguyện này, có phải có chút không thực tế không?"
Hàn Lâm Phong trầm thấp cười một tiếng: "Ta không phải Hoàng đế, không cần tam cung lục viện, tuyển một đống phi tử để trấn an thế gia đại tộc. Một Thế tử ở vùng quê nghèo túng, đời này, chỉ một mình nàng là đủ rồi, chẳng lẽ nàng sẽ để cho ta ăn không đủ no sao?"
Tô Lạc Vân chậm rãi vươn tay, ôm lấy eo hắn, khẽ cười nói: "Được, đã như vậy, ngài đừng trách về sau trong phủ không có kiều hoa đẹp mắt..."
Thế tử gia không muốn nghe mấy lời chọc tức của nàng nữa, quyết định ăn thêm một lần nữa, đỏ mặt bắt lấy tiểu yêu tinh.
Trong một lúc, trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười...
Sáng hôm sau khi thức dậy, Hương Thảo chuẩn bị thay quần áo cho đại cô nương, lúc mở rương quần áo, đột nhiên "ôi" một tiếng.
Lạc Vân không hiểu chuyện gì, hỏi nàng ta sao vậy?
Hương Thảo vẻ mặt đưa đám nói: "Đại cô nương, trong phòng có trộm, những y phục này... sao lại bị cắt nát rồi? Ngân phiếu bên trong đó cũng không thấy đâu nữa?"
Lạc Vân sửng sốt một lúc, sau đó kéo giày mò mẫm.
Không chỉ bị mất từng đó ngân phiếu, ngay cả vàng thỏi bên trong gối đầu cũng bị người ta lấy mất.
Chờ khi Thế tử luyện công buổi sáng trở về, Lạc Vân hỏi hắn, có phải đã động vào tiền riêng của nàng hay không?
Hàn Lâm Phong lạnh nhạt nói: "Giấu tiền riêng trong quần áo phong thủy không tốt, ta lấy ra cả rồi."
Lạc Vân bị hắn làm cho không nói nên lời, buồn bực nói: "Thầy bói nào nói như vậy, còn quản đến cả tiền riêng của nữ tử? Phong thủy sao lại không tốt?"
Hàn Lâm Phong mặt không đỏ tim không đập uống một ngụm trà, dứt khoát nói: "Giấu như vậy, sẽ bị yêu quái y phục phá!"
Đúng lúc này, ngoài phòng có người truyền lời, nói là Vương phi mời Thế tử phi qua nói chuyện.
Hàn Lâm phong nghe xong trầm ngâm một lúc, nói với nàng: "Nàng qua đó trước đi, ta cứu nàng sau."
Lạc Vân cười nói: "Sao phải cần ngài cứu? Cùng lắm chỉ là cơn giận không nguôi, bị giáo huấn hai câu là xong. Thϊếp không đảm đương đổi cái danh môn khách phụ tá của ngài, tất nhiên tự biết linh hoạt nhẹ nhàng, không dám chủ động châm ngòi lửa..."
Nhưng khi Lạc Vân đi gặp Vương phi thì mới phát hiện, người muốn châm ngòi lửa, lại chính là vị bà bà này của mình.
Sau khi Tông Vương phi cụp mắt nghe Tô Lạc Vân lần nữa khẩn thiết chịu tội với mình, bà ta tâm bình khí hòa nói: "Ta đã có tuổi, không thể chân tâm thật ý tức giận với các con. Hôm qua không phải Phong nhi cũng đã nói rồi sao, chuyện trong quân doanh kia là chuyện trọng đại, không phải là chỗ để phụ đạo nhân gia chúng ta có thể tham dự. Con đã làm xấu mặt mình để từ chối thay ta, ta nên cảm kích con mới phải."
Lời này của Vương phi rất có đạo lý, nếu không phải ngữ khí có chút lạnh lùng, sẽ càng có sức thuyết phục.
Sau khi nói xong mấy lời mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, Tông Vương phi cuối cùng cũng vào chủ đề chính: "Không phải con cũng rõ ràng, con chính là trợ thủ đắc lực của Lâm Phong. Nhưng hiện giờ nó đang ở binh doanh, bên người không có ai thân cận trông nom. Con thì phải ở Vương phủ hầu hạ cha mẹ chồng, không phân thân nổi. Theo ta thấy, con nên tìm cho trượng phu vài thị thϊếp thông phòng, để nó mang theo bên người, để có người biết nó ấm lạnh thế nào."
Tông Vương phi vừa dứt lời, Hề ma ma bên cạnh đã ôm ngực vẫn còn đau nhức, thanh âm lanh lùng nói: "Vương phủ chúng ta không phải đám tiểu môn hộ thương nhân kia, gia môn có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường. Theo lý, lúc người gả tới, nên mang theo một vài nha hoàn đủ tiêu chuẩn, đợi sau khi thành thân, chọn vài người người cảm thấy hiền thục cho vào phòng hầu hạ. Nhưng người không giống nữ nhi của mọi người, nha hoàn bên cạnh đều nhiễm chút chợ búa, đều không xứng với Thế tử. Cũng may Vương phủ chúng ta có nuôi vài nô tỳ trong nhà, từ nhỏ đã được Vương phi dạy dỗ, phong thái không thua gì tiểu thư mấy nhà khác."
Vương phi nghe vậy, mỉm cười: "Không phải không yên lòng về nha hoàn của con, mà là cảm thấy trong nhà nuôi thì hiểu rõ, cho nên dùng cũng yên tâm. Ta đã làm chủ thay con chọn ra hai người, con có muốn xem xem có hợp với tâm ý của mình hay không?"
Lạc Vân trong lòng thầm thay bà bà thở dài một hơi: Vương phi nói lời này quá muộn rồi. Nếu nói sớm hơn một ngày, nàng nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi mà đồng ý.
Thế nhưng vì chuyện nạp thϊếp này mà vừa rồi Hàn Lâm Phong khó chịu với nàng, đấm vỡ bao cát, rồi còn cắt quần áo, đúng là con người kỳ cục!
Hai người khó khăn lắm mới nói chuyện được, cho nên chuyện của Vương phi có lẽ không làm được rồi.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy có lỗi với bà bà, mới sáng sớm lại phải khiến cho bà bà khó xử rồi.
Về phần lấy cớ từ chối cũng không cần nghĩ, tối hôm qua đã có người nghĩ thay cho nàng rồi: "Lời của mẫu thân nói rất đúng, kỳ thật con cũng đã sớm thu xếp. Chẳng qua hồi đầu Vương gia có viết thư cho Thế tử, trong thư nói rõ, trong vòng năm năm không cho phép ngài ấy nạp thϊếp. Cho nên khi Bệ hạ ban cho ngài ấy vài cung nữ mỹ thϊếp, đều bị Thế tử khéo lời từ chối... Chuyện lớn như vậy, con dâu không làm chủ được, mẫu thân nên hỏi Thế tử có ý thế nào."
Hề ma ma ở bên cạnh nghe không nổi nữa: "Người còn dám nói như vậy! Người còn dám lấy Bệ hạ và Vương gia ra làm cái cớ. Sao ta chưa từng nghe Vương gia nhắc tới?"
Lạc Vân khá khó chịu với Hề ma ma này, cho nên nàng khẽ hất cằm lên, lạnh lùng nói với Hề ma ma: "Cái gì? Ma ma là chủ tử sao? Mấy lời Vương gia dạy bảo nhi tử, cần phải báo cáo cho bà trước sao?"
Hề ma ma đã quen thấy tiểu nha đầu trông nhu nhu nhược nhược này trở mặt nhanh như lật sách, cũng cười lạnh nói: "Là nô tỳ của chủ tử, cũng coi như có danh phận, không phải Thế tử gia cũng vì người mà nhấc chân nói đạp là đạp sao?"
Nghe Hề ma ma nói như vậy, cơn tức giận đã kìm nén của Tông Vương phi lại bắt đầu trỗi dậy.
Vương gia nói không cho Hàn Lâm Phong nạp thϊếp là như thế nào? Dựa vào cái gì mà năm đó ông ta không được Bệ hạ ân thưởng mà một hơi nạp nhiều mỹ thϊếp vào phủ như vậy? Bây giờ thì đến nhi tử của mình, lại trở nên tam trinh cửu liệt*, thanh tâm quả dục?
*Tam trinh cửu liệt: thành ngữ thời phong kiến dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Tông Vương phi lạnh lùng nói: "Trước khác nay khác, con gả đến đây lâu như vậy, bụng vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ con muốn Thế tử tuyệt hậu? Thời điểm bây giờ Phong nhi không thể không có ai bên cạnh, việc này không cần con quan tâm, người cứ để ta chọn là được rồi..."
Lạc Vân khẽ thở ra một hơi, ngượng ngùng ném ra một tiếng sấm to khác: "Nhưng mà Thế tử... mẫu thân, Thế tử ngài ấy... thận không tốt, có lẽ do những năm này sống quá buông thả và lao lực... Người nạp thϊếp cho ngài ấy như vậy, con sợ ngài ấy không biết tiết chế, thân thể chịu không nổi..."
Nói xong, Tô Lạc Vân nhịn không được dùng khăn tay ấn lên khóe mắt, hối hận không thoa lên đó chút ớt cay. Lúc này nàng phải lo lắng đến mức khóc lên, nhưng lại không khóc nổi.
Tông Vương phi nghe Lạc Vân nói vậy, không khỏi há miệng, nhìn về phía Hề ma ma cũng không ngậm được miệng.
Bà ta không ngờ, con dâu lại có thể nói ra mấy chuyện khuê phòng này.
Chẳng lẽ thời gian qua nàng không sinh đẻ được, là bởi vì Hàn Lâm Phong vô dụng ở trên giường sao?
Nếu đây là mấy lời xằng bây, Tô Lạc Vân cũng không phải thiếu thông minh, lại dám đem chuyện vô năng của trượng phu mình tung ra? Nếu Thế tử mà biết được, chẳng phải sẽ đánh gãy chân của nàng sao?
Vừa đúng lúc này, phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho khan "tận lực".
Tông Vương phi quay đầu nhìn lại, thì ra không biết từ khi nào Hàn Lâm Phong đã đến cửa, nhìn tình hình, là đã nghe mấy lời Tô Lạc Vân nói không xót một chữ.
Tô Lạc Vân cũng không ngờ hắn lại tới nhanh như vậy, biết sớm như vậy, chuyện không hay kia của hắn, nên để hắn nói với mẫu thân thì tốt hơn.
"Phong nhi, con cũng nghe thấy nó nói gì rồi chứ? Nó... Nó nói hươu nói vượn để không cho con nạp thϊếp phải không?"
Tông Vương phi cũng rất xấu hổ, chỉ có thể hung tợn kiện cáo Tô Lạc Vân.
Hàn Lâm Phong trầm mặc một hồi, sắc mặt đen lại, không nói như vậy. Nhìn bộ dạng như vậy, có vẻ là đồng tình...
Tô Lạc Vân vội vàng chữa cháy: "Mẫu thân hiểu lầm rồi, Thế tử gia thân thể rất khỏe mạnh, ý của con là... con sợ ngài ấy lao lực..."
Hàn Lâm Phong không ngờ nàng lại càng tô càng đen – chết thật, lần này nàng lại nghe lời hắn nói, ngay cả lời hắn nói đùa cũng nói ra ngoài.
Không phải bởi vì mình cắt tiên y giấu vàng của nàng, nên nàng cố ý trả thù mình đó chứ?
Nhưng đã tới nước này, Hàn Lâm Phong sau khi trầm mặc một lúc, đành cứng nhắc nói với Vương phi: "Chuyện thị thϊếp không cần mẫu thân quan tâm, dung chi tục phấn* con nhìn cũng phát chán rồi. Nếu để họ ở bên cạnh, sẽ quấy rầy con làm việc. Nếu không có chuyện gì khác, con đưa nàng ấy về. Con có món đồ không tìm được, cần nàng ấy về giúp con tìm."
*Dung chi dục phấn 庸脂俗粉: chỉ người con gái bình thường/tầm thường, trang điểm ăn mặc thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế.
Sau khi dứt lời, hắn dường như muốn nhanh chóng tóm người về phòng tính sổ, một tay bế nàng lên, sải bước ra khỏi phòng.
Chớp mắt, người đã không còn bóng dáng. Chỉ còn lại Tông Vương phi và Hề ma ma hai mặt nhìn nhau – vóc dáng cao lớn như vậy, lại vô năng sao?
Nếu là vô năng, sao có thể đấm bao cát được mạnh như vậy?
Lại nói Hàn Lâm Phong, sau khi bắt Lạc Vân trở về phòng, lại tiếp tục ăn điểm tâm còn dang dở.
Hắn cắn một miếng cá khô, sau đó nhéo nhéo má Lạc Vân nói: "Nàng lại còn dám nói như vậy? Đúng là cho nàng một cái thang nàng cũng dám bắc lên phòng!"
Tô Lạc Vân cắn đũa, có chút tự tin nói: "Thϊếp làm theo lời của Thế tử thôi, sao vậy? Không vui sao?"
Hàn Lâm Phong tức cười nói: "Lúc này lại nghe lời ta như vậy sao? Vậy sau này nàng cũng nghe lời ta như vậy, đừng có bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rời đi nữa... Ta nghĩ rồi, nếu mẫu thân với nàng bất hòa, nàng hãy đến thôn Phượng Vĩ gần Tây đại doanh ở đi. Ta có thể nói với mẫu thân, ta cần người chăm sóc, thị thϊếp nào có thể tận tâm được như thê tử? Cứ để cho nàng qua đó trông nom chuyện sinh hoạt ăn uống thường ngày của ta."
Lạc Vân sững sờ, cảm thấy đây rõ ràng là con đường của một phu nhân.
Trong phủ vẫn còn người gia, sao nàng lại có thể ra ngoài cùng hắn lập phủ?
Hàn Lâm Phong lại lơ đễnh nói: "Vừa rồi ta đã đền cập qua với phụ vương, phụ vương cũng đã gật đầu, chút nữa nàng thu dọn mấy món đồ quan trọng đi, ta và nàng sẽ cùng đi."
Lạc Vân liền hiểu ra mấu chốt: "Mẫu thân... vẫn chưa biết chuyện này phải không?"
Hàn Lâm Phong cười cười: "Cho nên nàng phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta đi trước đã, còn lại giao cho phụ vương."
Không biết hắn làm sao có thể thuyết phục được phụ vương, Bắc Trấn Vương vậy mà cho phép nhi tử cùng nương tử của mình ra ngoài sống một mình?
Tô Lạc Vân và bà bà không thể hòa thuận với nhau. Hôm qua nàng mới bị đánh vào lòng bàn tay, nghĩ đến bà bà tạm thời không thể nguôi giân, đã có thể đi, chờ đến khi nào nữa?
Thế là Lạc Vân sai Hương Thảo, Ký Thu nhanh chóng thu dọn hai rương quần áo, đặt rương tiền của mình vào trong, thuận lợi trèo lên xe, đi theo Hàn Lâm Phong đến Tây đại doanh.
Về phần Vương phi vừa mới lại bị con dâu nhanh mồm nhanh miệng chọc tức, điểm tâm ăn không vô.
Hàn Lâm Phong ngày càng tệ, bị nương tử bắt thóp, chỉ sợ muốn nâng đỡ mấy nha đầu trong phủ cũng không được.
Nghĩ đến chuyện tự mình quyết định nạp thϊếp, bà ta nói với họ hàng xa của mình có nữ tử nào thích hợp, hiểu biết chữ nghĩa, đoan trang tao nhã, thì trực tiếp cất nhắc làm thị thϊếp cho Hàn Lâm Phong.
Còn chưa kịp gọi người tới thông báo, Vương phi bất ngờ nghe tim đôi phu thê trẻ này không thèm từ biệt mình, đã cùng nhau dọn đến Tây đại doanh!
Tông Vương phi tức giận không thôi, trực tiếp tìm Vương gia hỏi chuyện: "Tô Lạc Vân kia không nói một lời liền rời đi như thế? Đừng nói đến Vương phủ, một gia môn phú quý bình thường cũng không có con dâu như vậy!"
Bắc Trấn Vương gia đang vẽ tranh trong thư phòng, nghe mấy lời tức giận của Vương phi, chỉ bình tĩnh nói: "Không phải nàng có chút khó chịu với nó sao? Rời đi chẳng phải tốt sao? Ngày thường nói ở phủ thượng, nàng không thích cho nó ra ngoài, chỉ nhàn rỗi ở trong phủ rất nhàm chán, Phong nhi nói nó biết xoa bóp, vừa hay gần đây chân của Lâm Phong bị thấp khớp, cho Lạc Vân đi theo, có thể giảm đau, lại có người trông nom cho nó, không phải rất hay sao?"
Tông Vương phi nhìn Bắc Trấn Vương bình thản vẽ một rừng trúc nhàn nhã thoải mái, lửa giận trong lòng bừng bừng bùng cháy: "Thϊếp vẫn là nữ chủ nhân của Vương phủ này, làm sao chuyện gì cũng không thèm bàn bạc với thϊếp? Thϊếp biết ngài khinh thường thϊếp, hiện tại ngay cả con dâu vừa mới gả vào cũng học theo, học theo cái bộ dạng không tôn trọng thϊếp rồi!"
Bắc Trấn Vương ngẩng đầu nhíu mày: "Nàng thấy trong phủ yên tĩnh nên nhất định phải làm cho nó ầm ĩ lên sao? Trong nhà có tiểu bối, ta vốn dĩ không muốn nhắc nhở nàng. Nếu không phải cô con dâu đó có mắt, đuổi hết đám xuẩn phụ đó ra ngoài, không biết nàng sẽ nhận lời hứa hẹn cái gì. Hiện giờ biên quan rối ren phức tạp, nhiệm vụ Phong nhi phải gánh vác, thật sự như đang treo đầu trên eo. Nếu nàng biết mình là nữ chủ nhân của Vương phủ, không phải nàng nên làm một tấm gương tốt, dùng tâm nhãn cho đàng hoàng..."
Ông ta vẫn chưa nói hết, Vương phi đã xông đến xé nát bức tranh rừng trúc, nước mắt giàn giụa hét về phía Vương gia: "Thϊếp làm còn chưa đủ sao? Dù biết trong lòng ngài chỉ có nàng ta, dù có dốc hết tâm sức, ngậm đắng nuốt cay nuôi hài nhi của nàng ta khôn lớn, ngài cũng chỉ cảm thấy thϊếp đáng phải nhận lấy cái nợ này! Hàn Nghị, ngài phải hiểu rằng, năm đó là ngài khẩn cầu tới cửa, dùng tám kiệu lớn để cưới thϊếp vào Hàn gia các người! Nếu không vì ngài, thϊếp vẫn sẽ ở kinh thành, trải qua khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, cần gì bây giờ phải ngậm lấy tức giận, trong ngoài đều không phải người như vậy!"
Loại trúc đó là loại "nàng ta" thích nhất, trước kia ở hậu viện Vương phủ đã từng có một vùng. Về sau khi "nàng ta" không còn ở đây nữa, Vương phi liền sai người chặt hết. Không ngờ, Vương gia lại thường thường vẽ về nó.
Hàn Nghị nghe bà ta nhắc đến chuyện cũ, cũng có chút thẹn quá hóa giận, trầm giọng nói: "Nàng nói hết chưa, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi cũng lôi ra để nói! Chẳng lẽ năm đó nàng nuôi dưỡng Phong nhi dưới gối, hoàn toàn không có lòng riêng gì sao?"
Nhất thời, cuộc cãi vã của hai phu thê trong thư phòng dừng lại, cuối cùng vẫn là Vương gia chiếm thế thượng phong.
Vương phi tức giận đến hai mắt đẫm lệ trở về phòng, cả một ngày đều không ăn cơm.
Tô Lạc Vân cũng là sau này từ miệng của tiểu cô mới biết chuyện náo nhiệt ở Vương phủ.
Trong nội tâm nàng cũng âm thầm thở dài. Vốn dĩ quan hệ giữa công công và bà bà cũng không quá hòa hợp, hiện tại lại thêm chuyện Hàn Lâm Phong tự tiện đưa nàng rời phủ, chỉ sợ đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Nhưng nàng đã rời đi, cũng không nên lập tức trở về. Lúc này nàng đã an ổn ở thôn Phượng Vĩ cách Tây đại doanh không xa.
Đốc vận lương thảo trước đây đã mua một viện tử ở thôn này, sau đó chỉnh đốn một phen. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ. Nhà xí sau phòng cũng được lập bằng gỗ lim, trong bô cũng được phủ mùn cưa. Hương liệu dự trù trên kệ bên cạnh cũng là hương liệu thượng đẳng chi kinh thành mới có.
Phòng bếp càng thêm tao nhã, ngoài bếp nấu ở bên ngoài, còn có lò nướng thịt, trong phòng lò gạch và bếp lửa đang hừng hực cháy.
Dù Lạc Vân không nhìn thấy, vẫn cảm thấy nơi đây có chút giống một hành cung* thu nhỏ, mọi thứ cực kỳ tinh xảo.
*Hành cung: cung điện hoặc trạm nghỉ để nhà vua dừng chân nghỉ ngơi khi ra khỏi kinh thành.
Nàng ở Nam địa, đã sớm nghe nói giường ở Bắc địa khi ngủ rất ấm áp.
Đáng tiếc ở Vương phủ đốt hương chỉ để ấm địa long, không ngờ ở một thôn xóm nhỏ không đáng chú ý này, nàng cuối cùng có thể cảm nhận được mùi vị ngủ trên giường ấm trong ngày đông giá lạnh.
Hàn Lâm Phong vừa đem rương tiền đặt bên cạnh rương quần áo cho nàng, vừa nói: "Vị đốc vận trước có quan hệ thông gia ngoại huynh đệ với đại công tử phủ Tuấn Quốc công, rất chú trọng ăn mặc, cho nên cũng tu sửa viện này sánh với một phủ đệ trong kinh thành, bây giờ là mùa đông, đến mùa hè, trong viện kia thậm chí còn có một bể nước ấm, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngâm mình dưới bóng cây, rất nhàn nhã. Bây giờ hắn đi rồi, nên muốn bán viện này, vốn dĩ viện này cực kỳ quý hiếm, mấy viên đại tướng thủ hạ ta đều muốn mua..."
Lạc Vân nghe cười khúc khích, tiếp lời: "Đáng tiếc mấy vị gia không thiếu tiền này lại bị đốc vận mới là ngài đây một mẻ hốt gọn trong một đêm, viện này cũng dính theo, không thoát được!"
Hàn Lâm Phong duỗi người, nằm trên chiếc giường sưởi, than thở nói: "Bình thường ta ở trong đại doanh. Vốn dĩ không muốn mua, nhưng khi tới xem, đột nhiên cảm thấy nơi này kim ốc tàng kiều* rất thích hợp, thế là liền định giá ra mua, dùng để giấu nàng đi."
*Kim ốc tàng kiều 金屋藏嬌: dùng để chỉ một ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Câu ngạn ngữ này được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử.
Lạc Vân sờ soạng kéo chăn, trải trên chiếc giường ấm, nghe hắn nói như vậy, cũng nở nụ cười xinh đẹp, sau đó lại lo lắng hỏi: "Thϊếp ở đây sẽ không cản trở công việc của ngài chứ? Nhỡ có người dâng thư vạch tội ngài thì sao?"
Hàn Lâm Phong hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của nàng, nói: "Nàng cũng không phải ở trong quân doanh, chỉ là thôn phụ bên cạnh giặt giũ nấu cơm cho ta, hiền phụ như vậy mà còn bị vạch tội, thật sự là không có thiên lý. Mà qua ít ngày ngày nữa, ta phải chuyển lương thảo đến Gia Dũng châu, không thể ở cạnh nàng vài ngày."
Nghe nói hắn sắp vận chuyển lương thảo, Lạc Vân không khỏi lo lắng: "Số lương thảo ngài đang giữ bây giờ, ngoài Vương Quân không muốn ra, người Phất Kim và phản quân Cầu Chấn đều rất thèm thuồng. Một khi ngài lên đường, chẳng phải là một con thỏ mập chui ra khỏ hang, trêu đám sói kia nước dãi chảy ba thước sao?"
Hàn Lâm Phong cũng cười: "Đúng vậy, nhân mã ba bên đều có ý đồ xấu, đều muốn săn thỏ ôm cỏ sống qua mùa đông, nàng nói xem con thỏ ta đây nên làm như thế nào?"
Lạc Vân không tin hắn không có biện pháp ứng đối, nhưng nàng đích xác cũng đã thay hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ là không biết cách của mình có thể thành công hay không, nghĩ đến đây, nàng nói khẽ: "Đã làm thỏ thì phải làm một con thỏ khôn, phải có ba hang, bốn hang, thậm chí năm hang. Để dù có bao nhiêu con sói tới, đều có thể bẻ cổ bọn chúng..."
Hàn Lâm Phong nghe lời này, phát hiện tiểu nữ tử này coi vậy mà lại không mưu mà hợp với mình! Hắn chỉ không biết, nếu để nàng làm, nàng sẽ định làm cái hang thỏ giả này như thế nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]