Lạc Vân không muốn đảm nhận công việc mai mối này, không đợi phụ thân nói xong, liền ngắt lời: "Phụ thân hẳn phải biết, con và Thải Tiên xưa nay không được thân thiết. Phụ mẫu của nó đều còn sống, hôn nhân đại sự sao phải để một tỷ tỷ con làm thay? Hơn nữa người nói Thải Tiên vào phủ Thế tử? Sao không bàn bạc với Thế tử? Phủ Thế tử lớn như thế này, con có thể làm chủ sao?"
Tô Hồng Mông không tin những lời này: "Khắp kinh thành người ta đều nói, con cầu phúc cầu nguyện, cứu được Thế tử một mạng. Bây giờ hắn đang sủng ái con, sao lại từ chối con được?"
Tô Lạc Vân thấp mắt, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ phụ thân đã quên, con mắt của con bị mù như thế nào rồi sao? Việc này Thế tử cũng biết. Nếu người đã biết hiện tại ngài ấy đang nuông chiều con, cũng nên đoán được ngài ấy nhìn thấy Tô Thải Tiên sẽ không vừa mắt cỡ nào. Sao phải tự tìm đến khó chịu cơ chứ?"
Tô Hồng Mông cau mày nói: "Ngươi thật đúng là cảm thấy mình cánh đủ cứng cáp rồi, thậm chí ngay cả lời phụ thân nói đều không nghe. Thải Tiên dù có không phải thế nào, cũng là muội muội của ngươi, huống hồ gì lúc trước nó cũng không phải cố ý, mà nó cũng chỉ ở chỗ của ngươi mấy ngày, đâu có ở lâu đâu?"
Nếu là trước khi xuất gia, Tô Lạc Vân đối với phụ thân nếu có thể lấy lệ liền lấy lệ, nhưng nàng bây giờ không đủ kiên nhẫn để ứng phó với phụ thân hung hăng càn quấy.
Mà nàng lại có chút buồn bực, Tô Thải Tiên luôn luôn không muốn thân thiết với mình, chẳng lẽ nó cũng lại đồng ý đến phủ thượng của mình ở?
Tô Hồng Mông thấy không khống chế nổi đại nữ nhi, vẻ mặt hổ thẹn bắt đầu dùng át chủ bài: "Ta biết mình bây giờ không làm chủ được ngươi, chỉ có thể hy vọng hai ngày này chọn cho Quy Nhạn một mối hôn sự tương xứng, chờ Thải Tiên có một người tẩu tử biết thương yêu người khác, ta có tới cầu xin cũng không cầu xin ngươi!"
Nữ nhi mù này hiện giờ cánh đã cứng cáp, ông ta không dám quả. Nhưng Tô Quy Nhạn bây giờ đã làm quan, há có thể mang danh ngỗ nghịch bất hiếu?
Tương lai Quy Nhạn cưới nương tử như thế nào, toàn bộ phải để người làm phụ thân ông ta làm chủ!
Mọi người cha hiền con hiếu, tự nhiên có thương có lượng, nhưng nếu chọc tức ông ta, đừng trách ông ta mặc kệ nhi nữ của mình!
Nếu như đổi thành trước kia, Tô Lạc Vân nhất định sẽ tức giận đến mức phụ thân tay chân lạnh buốt, nhưng bây giờ nàng nhìn phụ thân mang ý tưởng tàn nhẫn đó, lại cảm thấy ông ta thật đáng thương và nực cười.
Dù sao cũng chỉ giữ Thải Tiên mấy ngày, nàng trước kia không phải đã từng giữ rồi sao? Phụ thân thật sự đã quen dọa dẫm nàng.
Nhưng chuyện này cũng giúp Tô Lạc Vân tỉnh ra, hôn nhân đại sự sau này của Quy Nhạn tuyệt đối không thể để phụ thân chặn ngang một gậy được.
Phụ tử cò kè mặc cả như thế một phen, cuối cùng Lạc Vân gật đầu.
Thải Tiên cũng không tính là ở nhờ Thế tử phủ, bởi vì Lạc Vân sẽ an bài cho nàng ta ở tạm trong tiểu viện Tô gia cạnh phủ Thế tử. Nàng sẽ phải thị nữ một ngày ba bữa đưa cơm nước.
Lạc Vân nói rõ, trong phủ Thế tử nhiều quy củ, nàng ta đã tới thì chính là khách, không có lời mời của Thế tử, không thể bước vào phủ Thế tử nửa bước.
Dù sao trước đó có người của lục Hoàng tử phái tới thám thính nội tình của Hàn Lâm Phong, Tô Lạc Vân không thể không đề phòng, sẽ không dễ dàng để Thải Tiên vào phủ.
Về phần chuyện kết hôn của Thải Tiên, nàng lười quan tâm, càng sẽ không quản nhiều.
Trong khoảng thời gian phụ thân rời kinh, không để Thải Tiên chết đói, nàng coi như đã làm hết trách nhiệm của một trưởng tỷ.
Nhưng Thải Tiên dạo gần đây hình như bị bệnh, nghe Hương Thảo nói, lúc xuống xe ngựa, cảm giác khuôn mặt nàng ta có chút tiều tụy, Hương Thảo nói chuyện với nàng ta, nàng ta lạnh lùng phớt lờ và hốt hoảng.
Lạc Vân nhíu nhíu mày, bảo Hương Thảo rảnh rỗi tìm lang trung đến xem cho Thải Tiên. Nhưng Thải Tiên có vẻ sợ thầy mà giấu bệnh, không chịu đi xem bệnh, chỉ nói mình đã mời lang trung điều trị, qua ít ngày sẽ khỏi.
Lại nói Hàn Lâm Phong, mặc dù lấy cớ thoát hiểm dưỡng thương, được hơn một tháng nhàn nhã, cuối cùng vẫn phải trở về Công bộ tiếp tục làm công vụ.
Bệ hạ thương cảm hắn chịu kinh hãi như vậy, thế là thăng chức cho hắn, thủ hạ dưới trướng cũng nhiều hơn. Lại thêm Công bộ chuyện đóng thuyền vận chuyển lương thực phức tạp, mấy người rảnh rỗi cũng bất đặc dĩ phải làm.
Thế là một ngày sau khi hai người chiến tran lạnh, Hàn Lâm Phong lại bị phái đi Duyện châu giám sát đóng thuyền, bởi vì việc gấp, hắn theo Lý đại nhân xuất phát ngay, chỉ phải gã sai vặt trở về đưa tin, thay Thế tử lấy chút tiền để mua vật dụng sinh hoạt dùng trong vài ngày.
Khánh Dương nhìn tiểu chủ công của mình đang ở trước cửa sổ thư phòng, ngẩng đầu nhìn chăm chú đám mây phía chân trời.
Hắn ta không khỏi thở dài, tự nhủ: "Lại nhìn, đám mây kia cũng không ở trước mắt. Ai lại cưới nương tử mỗi ngày đều phải đến thư phòng ngủ cơ chứ? Thế đạo này, lý lẽ ở đâu?"
Thế tử phi ngày thường trông rất đoan trang ôn như, không ngờ khi đóng cửa, cũng là một con hổ cái.
Khánh Dương có lúc cảm thấy, tiểu nữ tử kia rất kính sợ Thế tử, mỗi một câu nói ra đều mang bộ dáng cẩn thận.
Cũng không biết tiểu chủ công làm sao mà được thăng chắc, thời gian này có thể vượt qua trở về được hay không?
Thế tử phi ngày càng không sợ Thế tử không nói lời nào, hiện tại giống như mèo con ngồi trên lão hổ, cũng nên để tiểu chủ công trở về phòng ngủ một giấc chứ!
Nghe Khánh Dương "thì thầm một mình" hơi lớn, Hàn Lâm Phong nhíu mày, trừng mắt liếc hắn ta một cái.
Đồng thời Thế tử cũng đang suy nghĩ: Lần này mình phải xa nhà, không biết nàng có mềm lòng tới đưa tiễn mình hay không...
Duyện châu kia cũng coi như mưa thuận gió hòa, chỉ là lạnh và nhiều rắn rết, chắc cũng không có nhiều thiên tai.
Tô Lạc Vân sau khi nghe gã sai vặt thông bẩm, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại, vẫn phân phó Ký Thu đưa cho gã sai vặt của Thế tử nhung cam điều dưỡng thân thể, còn có một bao lớn hương liệu xua đuổi rắn rết.
Lúc Ký Thu giúp gã sai vặt của Thế tử thu dọn hành lý, mắt thấy ngoài quần áo trong rương, gã sai vặt kia còn cố ý mang theo bức chân dung của Thế tửu phi.
Gã sai vặt hiển nhiên nhận ủy thác của Thế tử, cho nên mới lấy bức chân dung. Trước khi Thế tử đi, còn sai người chuyển thư, dặn dò Thế tử phi hằng ngày, xem ra hắn rất lo lắng cho nàng.
Thế là Ký Thu trở về nhanh nhảu nói với Thế tử phi: "Thế tử phi, bây giờ trong đại môn của kinh thành, rất nhiều người hâm mộ người. Ai mà không biết Thế tử gia bây giờ dần dần thu lại tâm tư, ngày càng ra dáng. Người... cũng đừng nên tức giận với Thế tử quá..."
Lạc Vân không yên lòng sờ lấy một loạt bao hương bày chỉnh tề trên bàn, tiện tay lấy một cai đeo ở ngang hông.
Nàng biết Ký Thu đang khuyên mình đừng đẩy Thế tử ra xa.
Nhưng lại không biết ở giữa nàng và hắn, cho tới bây giờ đều là hắn thao túng đại cục.
Phu quân sắp ra ngoài một chuyến, theo lý nàng phải đi đưa tiễn, nhưng hôm nay nàng thật sự không thể.
Cũng không phải là bởi vì hờn dỗi, mà là nàng vừa được Hoàng hậu triệu kiến vào cung.
Đến ngày mười bốn hàng tháng, Hoàng hậu sẽ mở tiệc trà chiều.
Đây là một quy củ cũ của Hoàng hậu, mười bốn hàng tháng đều cử hành một lần.
Có thể tham gia vào tiệc trà ngày mười bốn này, đều là phu nhân của các triều thân có gia phong vững vàng trong triều, còn có nữ quyến của các gia tốc giao hảo với Hoàng hậu.
Nếu có được sự ân sủng của Hoàng hậu, được tham gia một lần, thật sự là sự vinh hạnh lớn lao đặc biệt.
Giống như phủ Bắc Trấn Thế tử, vốn không có chỗ xếp.
Nhưng hình như Hoàng hậu nghe nữ nhi Ngư Dương nói, vị Bắc Trấn Thế tử phi này kinh doanh cửa hàng hương liệu, đặc biệt am hiểu về điều chế hương, thế là Hoàng hậu cũng có lòng hiếu kỳ.
Thế là Ngư Dương Công chúa phái người tới truyền lời, bảo Tô Lạc Vân theo nàng ta vào cung, còn phân phó nàng mang chút hương liệu an thần trợ ngủ đến điều phối cho lão nhân gia.
Về sử dụng hương, Hoàng hậu cũng kén chọn giống nữ nhi Ngư Dương, có yêu cầu rất cao đối với dư vị của hương.
Ngư Dương Công chúa gần đây đắc tội với Hoàng hậu, cho nên nàng ta muốn lấy lòng mẫu hậu, cố ý truyền lời, để Lạc Vân mang nhiều hương liệu quý giá hiếm có thêm một chút, tránh nguyên liệu trong cung không đáp ứng đủ, không điều ra được hương vị phù hợp.
Được Ngư Dương Công chúa phân phó, Lạc Vân dĩ nhiên phải chuẩn bị mấy chục loại, nhưng đều là hương liệu tầm trung, dù sao thứ cho quý nhân dùng quá mức hiếm có, không thể đáp ứng đủ, ngược lại sẽ không hay.
Khi Tô Lạc Vân đến mới phát hiện, hai tỷ muội Phương gia đều ở đó.
Lạc Vân cùng nữ sát Phương Cẩm Thư chạm mặt, trong lòng không kinh sợ.
Dù sao đây cũng là trung cung Hoàng hậu, chỉ cầu Phương Cẩm Thư kia không điên lên, thì cũng phải xem xét địa điểm để mà đùa nghịch uy phong.
Lại nói, Phương nhị cũng chỉ là nói năng làm khó dễ mình, Tô Lạc Vân cũng không e ngại chuyện này, chỉ mỉm cười cung kính mà nghe.
Hôm nay trong tình hình nay, dù Phương Cẩm Thư có mắng cả tổ tông Tô gia, Lạc Vân cũng không có ý định cãi lại.
Các vị phu nhân thỉnh an Hoàng hậu rồi ngồi xuống, khi bọn họ mỉm cười thưởng thức màn trà đạo của các cung nữ trong cung, quả nhiên đúng như Lạc Vân nghĩ, mặc dù Phương nhị thỉnh thoảng sẽ lạnh như băng nhìn nàng một cái, nhưng không mở miệng gây khó dễ.
Bởi vì Phương Cẩm Thư trước mặt Hoàng hậu cũng thập phần vi diệu.
Khác với đích tử lục Hoàng tử, thân mẫu của cửu Hoàng tử là Quỳnh Quý phi. Hoàng hậu và phi tử đều là người trong cung tu luyện nhiều năm, mỗi người đều có thế lực triều thần bao quanh, mờ mờ có phần chống phá triều đình.
Bệ hạ một mực chậm chạp không lập trữ quân, tất nhiên là có tính toán của mình, khiến cho người ngựa hai bên ăn ngủ không yên.
Hai vị Hoàng tử đề đang ở tuổi xây dựng cơ đồ. Dòng dõi của lục Hoàng tử vững vàng hơn một chút, Vương phi Phương Cẩm Nhu dưới gối có hai con, cũng coi như là có người kế túc.
Cửu Hoàng tử mặc dù cũng có mấy thê tử, nhưng Vương phi trước đó chỉ sinh được hai nữ nhi, về sau vất vả lắm mới mang một thai, lại bất ngờ qua đời, một xác hai mạng.
Cho nên triều thần ủng hộ lục Hoàng tử, cũng chỉ trích cửu Hoàng tử xuất thân không chính thống. Hiện tại cửu Hoàng tử cưới được Phương gia nhị tiểu thư, ngược lại có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nếu Thụy Vương phi xuất thân Lỗ Quốc công phủ sinh hạ lân nhi, cửu Hoàng tử sẽ không bị chỉ trích là xuất thân không phải con đích thê nữa.
Dựa vào sự sủng ái nhiều năm của Bệ hạ dành cho Quỳnh phi nương nương, trữ quân cuối cùng truyền cho ai, thật sự chưa thể xác định!
Cho nên cứ như vậy, Hoàng hậu nương nương đối với vị nhị nữ nhị Lỗ Quốc công phủ này, thái độ dĩ nhiên cũng trở nên vi diệu hơn rất nhiều.
Trước kia bà ta nhìn Phương gia nhị nữ nhi, giống như là nhìn nhi tử của thân tiểu di tử, thân như một nhà.
Nhưng bây giờ, khi nhìn Phương lão nhị, đó chính là pháp khí giúp gian phi đắc đạo thăng thiên, nhìn thế nào cũng có chút chướng mắt.
Phương Cẩm Thư mặc dù được nuông chiều lớn lên, nhưng chút tình thế đó vẫn nhìn ra được. Bây giờ nàng ta ở trước mặt Hoàng hậu, cũng nói ít nhất có thể, tránh mở miệng.
Nhưng thời điểm Hoàng hậu hỏi Bắc Trấn Thế tử phi sở thích hằng ngày của nàng là gì, Phương nhị vẫn không nhịn được mở miệng giễu cợt nói: "Một kẻ bán hương liệu, có thể có sở thích gì? Ngoại trừ điều hương, đại khái chỉ có đếm tiền!"
Lời này đối với Phương Cẩm Thư mà nói, kỳ thật đã mười phần kiềm chế, những vẫn rất quá phận.
Đang ngồi đến là quan quyến vương hầu, mười ngón không dính nước xuân, ngày thường cầm đến tiền bạc đều cảm thấy đầu lưỡi bẩn thỉu.
Thế nhưng Phương Cẩm Thư mới mở miệng đều là chế nhạo vị Thế tử phi này xuất thân không cao, người đầy mùi tiền, quả thực là đang bóc mẽ chuyện trong nhà của người khác.
Đổi thành người ngoài, dù không bị tức giận đến sắc mặt thay đổi, cũng sẽ quẫn bách không dám đến mức bước đi cũng không nổi.
Nhưng Tô Lạc Vân lại mỉm cười, chỉ lấy chén trà từ nữ quan mới dâng lên không nhanh không chậm nhấp một ngụm, dường như không có ý định phản bác.
Nàng mặc dù không mở miệng phản bác, nhưng tư thế chầm chậm uống trà của nàng quá đẹp, kẻ ngoại gia này bình tĩnh không quan tâm hơn thua, khiến người ta cảm thấy khí độ của Bắc Trấn Thế tử phi càng hơn vị thế gia thiên kim kia.
Lỗ Quốc công phu nhân cũng ở đó, thấy bộ dạng này của nữ nhi, cũng cười khổ một tiếng, định mở miệng ngắt lời.
Hết lần này tới lần khác Ngư Dương Công chúa nhìn Phương lão nhị mười phần không vừa mắt.
Lần trước ở yến hội phủ Công chúa, Ngư Dương Công chúa không mời Phương nhị, chính là muốn tránh cho cửu Hoàng tử nghi ngờ. Thân đệ đệ của nàng ta chính là lục Hoàng tử, làm sao có thể chào đón lão cửu?
Những chuyện này không cần đưa ra trước mặt, trong lòng mọi người biết rõ là được rồi.
Ai ngờ Phương Cẩm Thư một ánh mắt cũng không có, bay thẳng đến yến hội của Công chúa, chất vấn Ngư Dương vì sao chỉ mời tỷ tỷ Hằng Vương phi, lại không mời nàng ta.
Phàm những người hiểu chuyện sẽ không lỗ mãng hỏi chủ nhân như vậy, mọi người chỉ nên hiểu lẫn nhau mà thôi.
Hết lần này tới lần khác Phương nhị nhất định phải khiến Ngư Dương Công chúa khó coi trước mặt tân khách của mình.
Sau đó, vị Thụy Vương phi này giống như ăn nhầm thuốc điên, mở miệng chế giễu Hàn Dao, làm loạn đến mức tiểu cô nương người ta không nói được gì, chỉ có thể chạy trối chết.
Hàn Dao kia đúng là không ở thượng vị, nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng cũng là họ Hàn, là dòng họ hoàng thất.
Nhưng Phương Cẩm Thư lại ỷ vào thân phận nữ thế gia của mình, ăn nói với tôn nữ hoàng thất như thế, cái gọi là hoàng cô nãi nãi Ngư Dương Công chúa đây sao có thể nhìn nổi?
Khi đó thân là chủ nhân, Công chúa không dễ dàng gây sự, chỉ đành hít sâu một hơi.
Mặc dù nàng ta trước mặt phu quân Triệu Đống nhu thuận giống như một con mèo, nhưng lúc còn trẻ chính là Công chúa ương ngạnh nhất kinh thành, làm gì đến phiên một nữ thế gia làm càn trước mặt mình như vậy?
Hiện tại Phương lão nhị lại phạm vào thói xấu của mình, bắt đầu mở miệng chế giễu con dâu hoàng thất.
Ngư Dương Công chúa lập tức bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Lời nói này của Thụy Vương phi đúng là có chút thiếu kiến thức, điều chế một loại hương để lại dư vị khiến người ta lưu luyến chính là kỹ nghệ tinh thâm. Nếu là hương tốt, không chỉ có thể nuôi dưỡng cảm xúc, còn có thể giúp yên giấc tỉnh táo tinh thần, không chừng còn có thể giúp phát triển đầu óc, đây không phải là thứ mà hạng người vụng về bình thường có thể điều ra được."
Lời này rõ ràng mang theo châm chọc, Phương Cẩm Thư nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
Nhưng Ngư Dương Công chúa là thân nữ của Hoàng hậu, bây giờ đang ở trong phòng của nương thân mình giáo huấn người, Phương lão nhị cũng chỉ có thể nhận lấy.
Lỗ Quốc công phu nhân vội vàng hòa giải, cười nói: "Nói đến, Sấu Hương Trai của vị Thế tử phi này, quả nhiên là nhất tuyệt kinh thành, ta nghe nói có rất nhiều phu nhân mất ngủ mua hương nhà nàng ấy, hoàn toàn chính xác ngủ ngon hơn. Vậy không biết có loại hương nào mà có thể khiến người ta phấn chấn tinh thần, ta đang đánh bài hay cảm thấy buồn ngủ, để phí rất nhiều ván bài."
Nghe Lỗ Quốc công phu nhân nói, Dụ phi nương nương ở một bên cũng hào hứng theo, nói rằng do tuổi tác nên giống Lỗ Quốc công phu nhân, thỉnh thoảng lại hay ngủ gật.
Bà ta vào cung hai mươi năm, chưa từng động vào chuyện chăn gối, hiện tại tuổi già thất sủng, sắc mặt rất già nua.
Vì để có được chỗ đứng vững chắc trong cung, Dụ phi dĩ nhiên phải tìm người chống lực.
Trước đó, bà ta cực lực giao hảo với Quỳnh phi nương nương, đáng tiếc Quỳnh phi nương nương căn bản chướng mắt vị phi vô hậu này, lúc còn trẻ đẹp cũng đi theo tranh sủng, cuối cùng lại không đấu lại những phi tử khác.
Nhưng bây giờ Dụ phi cũng dần dần thất sủng, mắt thấy hoàn toàn không còn công dụng, còn Quỳnh phi một đường trở thành Hoàng Quý phi.
Dù phi trèo thể trèo cao, cũng dần bị loại khỏi vòng Quý phi.
Trước đó vài ngày Dụ phi nương nương bị bệnh nặng, trong lúc bệnh, không ít lần giận mắng Quỳnh Quý phi qua sông đoạn cầu.
May mắn được Hoàng hậu giúp đỡ, mời ngự y cho uống thuốc, cuối cùng cũng tốt lên.
Dụ phi nương nương sau khi bị bệnh nặng một trận, cảm thấy nửa đời trước tìm sai minh chủ nương tựa, cho nên lời này cố ý mời thợ làm một lư hương dài bằng miệng tiên hạc dâng cho Hoàng hậu nương nương, làm tạ lễ.
Cũng như bày tỏ thái độ của mình, chuyển xuống dưới trướng Hoàng hậu nương nương.
Hiện tại mắt thấy Ngư Dương Công chúa nhắc đến hương, mấy phi tần cũng bắt đầu hào hứng, hi vọng Bắc Trấn Thế tử phi trổ tài một phen, điều ra một loại hương thích hợp cho Dụ phi và Lỗ Quốc công phu nhân.
Lạc Vân biết rõ người điều chế vật dụng hằng ngày cho người trong cung học vấn rất cao, giống như Thái y xem bệnh, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, tuyết đối không thể dùng thuốc bừa bãi.
Hoàng hậu nương nương mở miệng bảo nàng phối hương, nàng chỉ lấy ra một loại hương thuốc ôn hòa là Bội Lan, không có chỗ thần kỳ nào.
Ngư Dương Công chúa biết bản lĩnh của nàng, đợi sau khi nàng huân hương, ngửi ngửi một chút thì thất vọng nói: "Đây không bản lĩnh của ngươi, hương này thật quá bình thường!"
Lạc Vân nhanh chóng cười hiền, nói: "Nương nương trong cung thân thể phú quý, tự nhiên mỏi mệt suy nhược, tuyệt đối không thể chậm trễ, phải nhanh chóng mời Ngự y điều trị phượng thể. Chút kỹ năng điều hương của ta, nguyên cũng chỉ là chút kỹ thuật nhỏ, không dám múa rìu qua mặt thợ trước mặt Hoàng hậu nương nương!"
Dụ phi nương nương cũng không quan tâm Bắc Trấn Thế tử phi có thể điều ra loại hương gì, lúc này bà ta chỉ muốn khoe khoang cái lư hương mà mình đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê những người thợ khéo gia công.
Phần bụng của lư hương tiên hạc này có thể chứa nước, hương thơm được lọc ra ôn nhuận mà không nồng nặc, mặc khác khi khói trắng tỏa ra từ chiếc mỏ hạc, phối hợp với chiếc cánh đang dang rộng, trông vô cùng sinh động, thanh lịch tao nhã động lòng người.
Dụ phi có ý ở trước mặt mọi người biểu hiện ra dụng tâm của mình đối với Hoàng hậu, liền cất giọng nói: "Người đâu, dùng lư hương ta đưa tới để đốt hương Bắc Trấn Thế tử phi điều chế, chúng ta cũng vừa vặn đánh hoa bài, tránh một hồi ngủ gà ngủ gật, lại bị mấy người trẻ tuổi các ngươi lừa bài!"
Hoàng hậu mỉm cười sai người bày bàn đánh bài hoa, cùng chư vị phu nhân, còn có các phi tử ngồi vây lại một chỗ đánh bài.
Loại trò tiêu khiển cần dùng mắt này dĩ nhiên không phải là chuyện của Tô Lạc Vân, cho nên nàng chỉ ngồi chơi ở một bên, ăn trà bánh cung nhân bưng tới, trong hơi thở là hương vị sảng khoái tỉnh táo tinh thần nàng vừa mới điều.
Bội Lan mặc dù không lạ kỳ, nhưng tỷ lệ vừa phải, mùi hương còn rất dễ chịu... Nhưng chưa đến thời gian một nén hương, Lạc Vân đột nhiên mũi hơi giật giật.
Nàng cảm thấy mùi của loại hương kia... hình như có chút không đúng!
Ngoài mấy vị hương liệu nàng điều phối, bên trong tựa hồ còn có chút đàn hương và trầm hương...
Ai am hiểu một chút về hương liệu đều biết, đàn hương và trầm hương không thích hợp để phối chung với nhau, bởi vì đều là dẫn hương, trộn chung với nhau sẽ làm mất đi không hít hương vị.
Bởi vì Tô Lạc Vân mắt mù, cái mũi tương đối thính hơn người thường, nhất là đối với mùi của hương liệu lại thập phần mẫn cảm, dù dẫn hương có nồng nặc, nàng vẫn có thể phân biệt ra được vị hương ban đầu.
Trong lúc các phu nhân đang cười đánh bài, nàng không có việc gì làm, bình tĩnh cẩn thận thưởng thức mùi hương.
Hương thơm đang dần thay đổi này, ngoại trừ đàn hương, bên trong dường như còn pha thêm... lá ngải cứu và mùi thuốc.
Không biết hương liệu còn sót lại trong lư hương kia là gì, nhưng có người đã cố ý, hai loại hương vị này đã bị mùi của Bội Lan bao phủ, từ từ mà phóng thích. Nếu không phải người mẫn cảm đối với hương liệu, có lẽ sẽ không phát hiện được.
Lạc Vân bình tĩnh, lặng lẽ hỏi Ký Thu bên người: "Ngươi có nhìn thấy hương đốt trong lư hương chứ? Bên trong có tàn hương không?"
Ký Thu vừa mới giúp Thế tử phi điều phối hương liệu, tự mình đem hương để vào trong lư hương, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng, lư hương Dụ phi nương nương vừa mới dâng lên chính là lư hương tiên hạc mỏ dài mạ vàng mới tinh, không có gì ở bên trong.
Lạc Vân lại cẩn thận ngủi, đàn hương và lá ngải cứu được trọn với tỷ lệ rất tinh vi, bên trong còn có mùi thuốc hỗn độn mà Lạc Vân không biết.
Những mùi hương này hợp nhau đến nỗi, nếu không có cái mũi chó này của Lạc Vân, căn bản sẽ không quá để ý.
Ít nhất thì các vị quý nhân đang đánh bài đây đều không cảm thấy có gì bất ổn.
Mùi hương nàng hiện giờ ngủi thấy mặc dù có chút không đúng, nhưng cũng không phải là độc dược, tuyệt đối không quấy rầy hứng thú đánh bài của Hoàng hậu.
Không đúng... Một cái lư hương mới tinh như vậy, sao lại cho ra một hương vị phức tạp như thế? Chẳng lẽ đã bị người khác động tay động chân vào rồi sao? Mà mục đích làm như vậy là vì sao?
Lạc Vân trong lòng kịch liệt quay cuồng, nàng lấy khăn lau miệng bịt mũi lại, mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Hương Thảo, ngươi... nhìn xem sắc mặt của tất cả mọi người như thế nào?"
Hương Thảo bị Thế tử phi hỏi vậy thì bối rối, chỉ có thể ngẩng đầu lần lượt quan sát thần sắc của đám người.
Nàng ta rất nhanh chú ý đến, Thụy Vương phi Phương Cẩm Thư kia không đánh bài mà đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Dụ phi hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nói gió lạnh làm cổ đau, cho nên cửa sổ trong sảnh đều đóng chặt. Phương Cẩm Thư ngồi bên cạnh cửa sổ, chịu không nổi, đưa tay đẩy ra một chút để hít thở không khí.
Thế nhưng Dụ phi rất nhanh hô lên: "Gió từ đâu tới vậy, cổ của ta lại đau!" Thế là có Thái giám mang khuôn mặt tươi cươi, đem cái cửa sổ kia tiếp tục đóng lại.
Lạc Vân sau khi hiểu rõ tình hình, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, bất ngờ hít một hơi lạnh.
Quý nhân cả phòng, chỉ có nàng và Phương Cẩm thư là hai người vừa mới tân hôn.
Đàn hương cùng lá ngải cứu hoàn toàn vô hại, nhưng nếu như có con, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nhất là mùi thuốc được trộn lẫn bên trong khiến lòng người không yên ổn kia. Lạc Vân làm hương, hương liệu đối với nữ tử mang tai là đại kiêng ki, dĩ nhiên nàng phải biết bản chất của phương diện này.
Tính toán, nếu cửu Vương kia đắc lực, Phương Cẩm Thư ước chừng cũng đã có thai.
Hiện tại Phương Cẩm Thư chịu không nổi hương vị kia chính là chứng cứ rõ ràng.
Không biết mùi thuốc khó tả này là gì, một cái lư hương mới tinh, sao lại có hương vị phức tạp như vậy, dưới sự phát tán của hơi nước, nó đang không ngừng chậm rãi bay đi.
Nếu nàng đoán không sai, nhất định nước trong lư hương này trước đó đã bị tẩm thuốc.
Những người có thể làm điều này tuyệt đối không phải chỉ vì nhàm chán.
Nhưng nếu như Phương Cẩm Thư thực sự có gì đó không ổn, nói là do mùi hương kia sẽ khiến nàng ta tức giận, đòi chịu trách nhiệm thì sao đây?
Dù sao hương này cũng là do Bắc Trấn Thế tử phi nàng điều phối ra, còn lư hương kia, lại là hậu lễ của Dụ phi nương nương vừa mới dâng cho Hoàng hậu.
Vừa rồi hương vừa điều được đốt lên đều là do thị nữ của Lạc Vân, Ký Thu làm. Từ đầu tới cuối, người trong cung Hoàng hậu đều không hề chạm đến lư hương đó.
Ngay cả khi Phương Cẩm Thư cảm thấy không thoải mái, sau khi trở về, cũng sẽ chỉ cho rằng là hương Tô Lạc Vân điều có vấn đề, thù mới hận cũ đều sẽ đổ hết lên đầu Tô Lạc Vân nàng.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tô Lạc Vân lóe lên nhiều ý nghĩ.
Mặc dù Dụ phi đối với Quỳnh Quý phi rất hận, nhưng nàng không nghĩ rằng Dụ phi đã sống nửa đời người trong cung, lại phạm sai lầm ngu ngốc như vậy, dùng lư hương hãm hại tân nương tử của cửu Vương.
Còn Lạc Vân và Phương Cẩm Thư bất hòa, là chuyện khắp kinh thành đều biết, nếu bị người ta cho rằng nàng cố ý trả thù Thụy Vương phi, dường như cũng hợp tình hợp lý...
Nhưng dù là thế nào, nếu nàng đoán đúng, bản thân nàng và Dụ phi rõ ràng đã bất tri bất giác vào cuộc trở thành quân cờ của người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]