“Sự kiện sửa lời” của Tống Thanh Ngữ một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của các học sinh tại trường Trung học số 1 Nam Khê sau chuỗi ngày học buồn tẻ.
Mặc kệ là nghi thức kéo cờ lúc sáng sớm, hay là tiết tập thể dục theo đài, bên cạnh Hạ Tang vẫn luôn có hai chú “chim sẻ” ríu ra ríu rít không ngừng.
“Dã man thật! Chuyện đỉnh như thế, Tống Thanh Ngữ cũng làm ra được!”
“Không có được đàn ông, thì trực tiếp đẩy vào ngục giam cảnh cáo!”
Đoạn Thời Âm dựng ngón tay cái lên: “Thật sự quá thủ đoạn rồi.”
Giả Trăn Trăn: “Tớ thật sự rất tò mò, Chu Cầm đẹp trai đến thế sao, có thể khiến cô ta điên cuồng đến thế.”
“Lúc trước chỉ thấy từ xa, nhưng cậu ta đội mũ lưỡi trai nên không nhìn rõ.”
Giả Trăn Trăn thở dài nói: “Tớ không có gan như Tống Thanh Ngữ, không dám nhìn chằm chằm vào mặt của người ta mà, nghe nói cậu ta rất hung dữ.”
Hạ Tang không để tâm, lấy ra một cuốn từ vựng tiếng Anh: “Ngoại hình không tồi, nhưng không đến mức khiến cho người ta điên cuồng theo đuổi, là vấn đề của Tống Thanh Ngữ mà thôi.”
“Wow!” Giả Trăn Trăn phấn khởi nói: “Có thể khiến Hạ Tang cậu khen đẹp, chắc chắn không hề tầm thường nha.”
Cô liếc mắt nói: “Nhan sắc quan trọng đến thế sao?”
“Đương nhiên là quan trọng! Rất quan trọng!”
Giả Trăn Trăn chống cằm, nhìn màn sương trắng bên ngoài cửa sổ: “Những người sinh ra đã xinh đẹp như cậu, sẽ không thể nào hiểu được ước nguyện của đám nữ sinh bình thường như chúng tớ đâu. Nếu có được một người bạn trai đẹp như Chu Cầm, có nằm mơ cũng mỉm cười tủm tỉm.”
Hạ Tang vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Có cách giúp cậu thu phục được đại soái ca đấy.”
“Cách gì cách gì?”
“Nghe nói Chu Cầm rất thích tiền, cậu cố gắng học tập, tương lai kiếm tiền bao nuôi cậu ta!”
Giả Trăn Trăn bật cười đứng dậy: “Vậy tớ có cần đăng quảng cáo trên bảng thông tin của hội ăn cơm mềm không?”
[1] Beta-er: Ăn cơm mềm ám chỉ những người đàn ông sống dựa vào phụ nữ, ăn nhờ ở đậu nhà vợ.
Hạ Tang ôm lấy cô: “Mệt mỏi sao, kiệt sức sao, dựa vào lòng chị đây, chị yêu chị thương, sẽ không phụ bạc thanh xuân của em.”
Đoạn Thời Âm hắt cho cô ấy một bát nước lạnh: “Được đấy, gia thế Tống Thanh Ngữ như thế, người ta còn chưa để vào mắt, cậu chờ để phấn đấu mười năm thì đến hoa loa kèn cũng chẳng còn nữa là!”
“Tớ nghe nói, Tống Thanh Ngữ là bị lên kế hoạch đấy.” Cố Trăn Trăn nói, trên mặt vẫn còn lưu lại ý cười chưa tan, tiếp tục bát quái: “Cô ấy đối xử chân thành với Chu Cầm, trước đấy còn nói với bạn thân rằng, Chu Cầm là bởi vì yêu cô ấy quá sâu đậm, mới không thể đồng ý ở cùng một chỗ với cô ấy. Này, nói thế nào nhỉ… bởi vì điều kiện trong nhà cậu ta như thế, bố cậu ta lại từng ngồi tù…”
Đoạn Thời Âm: “Cái này quá ngược tâm rồi.”
“Nhưng mà sau khi cô ta đi tìm Chu Cầm, người ta lại chẳng thừa nhận chuyện này, cô ta thì quá tức giận thiếu chút nữa đã náo loạn cả cục cảnh sát, muốn sửa lời khai lại, để cảnh sát bắt cậu ta lại…”
Đoạn Thời Âm hết chỗ nói: “Sao lại giống bệnh nhân tâm thần thế này.”
“Đúng thế, Chu Cầm cũng không hay ho gì, gặp gỡ lại người như này… Đều bị công chú nhỏ làm hư mất, không có lý do gì lại tự nhiên vào đồn cảnh sát ngồi.”
Người làm đạo diễn Hạ Tang, không hề tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm của hai người họ.
Nhưng mà cô cũng chú ý đến, trong khoảng thời gian này khi gặp được Hứa Thiến, Hứa Thiến luôn khoanh tay lại, dùng một ánh mắt chẳng mấy tốt lành gì mà nhìn chằm chằm cô.
Lúc trước cô ta gián tiếp làm người qua đường, Hứa Thiến tìm một cơ hội không có ai kéo cô sang hành lang bên cạnh, nói: “Hạ Tang, đây đều do một tay cô bày ra!”
Hạ Tang ngoài cười nhưng trong không cười, cong khóe miệng nói: “Không phải.”
“Còn không chịu thừa nhận!” Hứa Thiến như muốn đến nắm lấy tóc cô, đè thấp giọng nói: “Cậu mạo hiểm như thế này, dùng cách nhường lại lần biểu diễn trong lễ hội âm nhạc mừng giáng sinh lên này cho tôi, muốn hẹn Tống Thanh Ngữ chơi mật thất? Bây giờ xem như tôi đã hiểu, cô cố ý dẫn dụ cô ấy đến quán Bảy Đêm Tra Án!”
Hạ Tang không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Chuyện ngày hôm đó, nếu dựa theo kế hoạch lúc đầu, là từ Kỳ Tiêu dẫn mọi người đến quán Bảy Đêm Tra Án, đương nhiên là thế, một chút hiềm nghi chỉ ra cô cũng chẳng có.
Nhưng cố tình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, cuối là là do cô nài nỉ, chèn ép nó phải quay về đúng với quỹ đạo.
Đừng nói là Hứa Thiến sẽ nghi ngờ, cho dù là Tống Thanh Ngữ khi phục hồi lại tinh thần, cũng sẽ nghi ngờ.
Mà nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, cũng chẳng có chứng cứ gì, không nhận là được.
Tuy Hứa Thiến đã đoán được ngọn nguồn câu chuyện, lại không thể nghĩ ra được vì sao Hạ Tang lại phải hao tâm tổn trí để giúp Chu Cầm bên trung học số 13 đó.
Cô ta thần thần bí bí mà nhìn cô: “Cừ thật, khó trách không đâu lại để ý đến Kỳ Tiêu, vốn dĩ là có lòng riêng.”
Hạ Tang lắc đầu: “Không có chuyện đó.”
“Vậy cô và Chu Cầm rất thân thiết sao, làm sao lại đi giúp cậu ta!”
Bản thân Hạ Tang cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, vì sao cô lại đi giúp anh.
Có lẽ không phải giúp anh, mà là đang giúp chính mình.
Nhìn thấy cô bình tĩnh như một vũng nước bùn im lặng trong tuổi trẻ, một chút gợn sóng tẩy đi, để lại ký ức sau này.
Hạ Tang dựa vào tường, có lệ nói: “Chơi cũng vui.”
Hứa Thiến híp mắt đánh giá cô gái đứng trước mặt mình.
Mặt ngoài cô trong thông mình, giống dê con nhỏ hoặc là thằng nhóc con vô cùng dễ dạy, nhưng trong con mắt lại lộ ra ý tứ không nên trêu chọc.
Lần trước ở trung tâm nghệ thuật Mora, cô ta bị Hạ Tang dạy dỗ một trận, không dám ở trước mặt cô nói năng sằng bậy nữa.
“Tôi chẳng sao cả, chỉ cần cậu dựa theo giao hẹn, để lại lần trình diễn trong lễ giáng sinh cho tôi, tôi mặc kệ vì sao cô lại giúp Chu Cầm hay là Lý Cầm gì đấy.” Hứa Thiến ôm lấy cánh tay, cảnh cáo nói: “Nhưng mà chuyện ngày hôm đó, tôi đều có thể nhìn thấy được, Tống Thanh Ngữ chưa hẳn là không đến. Chuyện của hai cô tôi cũng chẳng muốn nói, hơn nửa cũng phục hồi lại tinh thần để hai chúng ta là đồng minh, cô cẩn thận chút.”
Lời Hứa Thiến còn chưa nói xong, thì Tống Thanh Ngữ đã khí thế mạnh mẽ đi đến.
“À hiểu rồi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tự cầu phúc đi!” Hứa Thiến vỗ vỗ vai của cô, nhanh chóng tránh đi.
Hạ Tang có dự cảm không ổn lắm, còn chưa kịp né tránh, Tống Thanh Ngữ đã giơ một tay lên, đánh một cái vào mặt của cô.
Tiếng vang thanh thúy vang lên, quanh quẩn xung quanh hành lang.
Hạ Tang quay đầu sang, trên mặt từng trận từng trận lửa nóng đến.
Hai ba nữ sinh đi ngang qua, nhìn thấy chuyện bất thình lình này xảy ra đều hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng la lên.
“Đều là cô! Đều là cô làm hại! Cô cùng bọn họ thông đồng hại tôi! Đều do cô!”
Vẻ mặt Tống Thanh Ngữ vì kích động mà trông có vẻ dữ tợn, đánh mắng rồi vẫn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh cô thêm một cái nữa.
Nhưng mà cái tát này còn chưa kịp rơi xuống, đã bị Hạ Tang nắm lấy cổ tay.
Mấy ngày nay luyện viết chữ, Hạ Tang đã điên cuồng tập ta cho tay, cho nên cánh tay mới có chút lực.
Tống Thanh Ngữ vẫy ra mấy lần, nhưng không thể tránh khỏi.
“Cô giả vờ cái gì chứ!” Cô ta đối với Hạ Tang, gần như là điên cuồng chửi ầm lên: “Giả bạch liên hoa cái gì chứ! Cô còn diễn…”
(*) Bạch liên hoa: Là bông sen trắng, ý chỉ những người ngây thơ, ngốc nghếch không hiểu sự đời.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “ba” một tiếng, Hạ Tang tát lại Tống Thanh Ngữ một cái, đánh cô ta đến mơ mơ màng màng.
“Cô… Cô dám đánh tôi…”
Tống Thanh Ngữ lùi về sau hai bước, ôm mặt, khó tin mà nhìn cô, trong đáy mắt lại chứa chút nước.
Mọi người xung quanh cũng đều như rơi vào cõi mơ, nhất là Hứa Thiến, cũng chỉ giống như đứa ngốc mà đứng bên cạnh, mở to miệng ra.
Bình thường là một con cừu ngoan ngoãn, thế nhưng lại có thể… động tay đánh người!”
Hạ Tang điên rồi!
Hạ Tang nhìn sang Tống Thanh Ngữ, nói: “Cô là người bị hại, gặp phải chuyện đáng sợ như thế, nhưng đây không phải là lý do để cô hại người khác.”
Tống Thanh Ngữ gần như điên cuồng nói: “Cô có trải qua nổi thống khổ như tôi sao, chưa trải qua, thì có tư cách gì nói như thế!”
“Đương nhiên tôi chưa từng trải qua thống khổ của cô.” Hạ Tang bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi không ỷ vào việc nhà mình có tiền, tùy tiện nói một câu, đã hủy hết tương lai và tiền đồ của người khác.”
Lo lắng Hạ Tang sẽ bị khi dễ nên Kỳ Tiêu nhanh chóng chạy đến, nghe thấy những lời này, bỗng nhiên dừng lại ngay chỗ rẽ.
Những lời này, giống hệt như móc thịt ra vậy, bóp chặt lấy tim của cậu ta.
“Dù sao có người vạch mặt, việc này làm như thế, một chút gánh nặng cũng không có, sau đó có thể vui vui vẻ vẻ ra ngoài đi chơi.” Hạ Tang nhìn Tống Thanh Ngữ, lạnh nhạt nói: “Cô có biết trước kia cậu ấy là người như thế nào không?”
Liên tục năm năm liền giành lấy giải nhất trong cuộc thi Olympic quốc gia, kể cả Hạ Tang có cố gắng đuổi theo thế nào cũng đều như bỏ biển.
Giống như ánh nắng gay gắt đang rực cháy, phát ra thứ hào quang chói chang.
Có một số người dù có đang nói nói cười cười, thì lại khiến cho sự cố gắng suốt đời của người khác hóa tro tàn.
Thế giới này thật không có công bằng.
…
Đến phòng giáo viên, Đàm Cận đứng cạnh cửa sổ, nhìn thấy hành lang ở khung cửa sổ dây thường xuân xanh biếc, tay thì xoa xoa trán.
Tống Thanh Ngữ khóc đến mặt đầy nước mắt, đặc biệt khi mẹ cô ta mặc áo lông chồn, tóc uốn xoăn đuổi đến, cô ta quả thật giống như quả phụ nhỏ bị oan ức trong phim truyền hình, ôm lấy mẹ mình gào khóc lớn.
Hạ Tang đứng dựa vào tường, không nói một lời, trên gương mặt trắng hồng in rõ dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.
Sau khi mấy bạn học xung quanh giải thích tình huống lúc đấy, mẹ của Tống Thanh Ngữ vẫn không nghe theo bắt Hạ Tang phải đứng ra giải thích.
Hạ Tang cố chấp nói: “Là cô ta động tay chân trước.”
“Là cô gạt tôi!” Tống Thanh Ngữ vừa hung dữ, vừa khóc lớn chỉ vào Hạ Tang: “Cô lên kế hoạch lừa gạt tôi ra ngoài, còn cùng Hứa Thiến, hai người…”
“Không liên quan gì đến tôi cả!” Hứa Thiến đang đứng cạnh cửa liên tục xua tay: “Tôi chẳng biết gì cả! Đừng đổ oan người tốt.”
“Chính là do các người! Các người lừa gạt tôi, tất cả đều là âm mưu của các người."
Hạ Tang nhìn cô, lạnh lùng nói: “Là tôi ấn đầu cô, kéo cô vào cục cảnh sát sao? Hay là tôi bức cô dứt khoác nói dối hãm hại người khác? Muốn lừa, cô mới là bậc thầy lừa đảo đấy!”
Đàm Cận nhìn sang Hạ Tang, cũng không ngờ con gái mình trước giờ vẫn luôn thông minh, sẽ có lúc nhanh mồm nhanh miệng như thế.
Bà nhíu mày nói: “Chuyện này, cả hai người ai cũng sai, Hạ Tang, trước tiên Hạ Tang xin lỗi Tống Thanh Ngữ đã, rồi Tống Thanh Ngữ xinh lỗi Hạ Tang sau.”
“Vì sao lại là con trước?”
“Trước đó con làm chuyện này, cho là ta không biết à!” Vẻ mặt Đàm Cần nghiêm túc hẳn lên.
“Chẳng lẽ con làm sai à!”
“Con không sai, nhưng con không nên.” Đàm Cận tăng giọng lên, không để cho cô giải thích: “Trở về lại tính sổ với con.”
Đáy mắt Tống Thanh Ngữ lại có một tia đắc ý.
Chuyện này hai người ai cũng sai, ai cũng đừng nghĩ điều gì, nhưng ai xin lỗi trước, thì người đó thua.
…
Chạng vạng chiều, trên bầu trời có rơi xuống vài hạt tuyết nhỏ, rơi trên mặt, mang theo cảm giác mát mẻ của mùa đông đầu mùa thấm vào xương cốt.
Tay Chu Cầm bỏ vào túi, cùng mấy người Lý Quyết ra khỏi trường trung học số 13.
Anh kéo mũ lưỡi trai xuống, chắn gió thổi làm bông tuyết bay loạn, cũng che mất khuôn mặt đẹp trai, phóng khoáng kia.
Cậu thích đội mũ, thật sự không phải vì vẻ mặt hốc hác, chỉ là vành nón che đi ánh sáng có thể để cho anh có cảm giác mình an toàn trong bóng tối.
Lý Quyết nhìn thấy vòng cổ hình lá cây trên cổ Chu Cầm, kinh ngạc nói: “Anh Cầm, vòng cổ này của anh… đã lấy về rồi sao?”
Sợi dây này, trước kia là “đạo cụ gây án” của Hạ Tang đưa cho Tống Thanh Ngữ.
Không ngờ đến bây giờ lại xuất hiện lại trên cổ của anh.
Chu Cầm nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: “Ừm.”
Lý Quyết cười chẳng chút ý tốt nào nói: “Cô gái kia chắc là khóc đến chết mất?”
“Anh quan tâm làm rắm gì.”
Thật ra Tống Thanh Ngữ ở trước mặt anh vừa khóc vừa ầm ĩ, ý đồ muốn từ trên mặt anh có thể nhìn thấy vẻ “chịu đựng vì tình yêu”
Nhưng mà, Chu Cầm vẫn trước sau như một vẫn lạnh lùng, vô tình, làm cho mọi thứ cô ta làm giống hệt như trò cười.
Người đàn ông giống như Chu Cầm, đáy mắt càng lộ ra vẻ lạnh nhạt, càng làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Tống Thanh Ngữ chỉ kém chút quỳ xuống cầu xin anh, cầu xinh anh có thể thương hại cô ta một chút, cho dù lừa cô ta cũng được.
Lừa cô ta một lần này, cô ta mãi mãi sẽ không hề đến quấy rầy anh.
Nhưng Chu Cầm một câu cũng chẳng muốn nói, đến ánh mắt cũng lười liếc qua, hờ hững xoay người rời đi.
Tống Thanh Ngữ sụp đổ, là chuyện đương nhiên.
Nhưng Chu Cầm lại không biết, tình tiết Hạ Tang lừa cô ta ra sao, nếu anh biết thái độ lạnh lùng này sẽ mang đến rắc rối cho Hạ Tang, chắc chắn lúc từ chối Tống Thanh Ngữ… Sẽ có chút lòng riêng, nói dối cô ta một chút.
Chu Cầm nâng mắt nhìn, nhìn trường trung học số 1 ở phía xa kia, nhìn người phụ nữ trung niên mặt không chút thay đổi mà lôi Hạ Tang nhét vào trong xe.
Tuy cô gái không tỏ rõ sự kháng cự, vẻ mặt lại căng chặt lại, trong mắt lộ ta sự không cam lòng và áp lực.
Làn da cô trắng đến phát sáng, bởi vậy dấu tay hồng hồng hiện ra vô cùng rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Hô hấp của Chu Cầm dừng lại vài giây, mãi cho đến khi xe màu đen có rèm che nổ máy chạy đi.
“Nói với chị Tiêu, buổi tối tôi nghỉ phép.”
Nói xong, anh chạy theo hướng của chiếc xe màu đen có rèm che, đi vào bước rồi bắt đầu chạy.
Phía sau, Lý Quyết khó hiểu mà nhìn theo bóng lưng anh.
Cái người lấy việc kiếm tiền là chuyện lớn trong đời, vẫn là Chu Cầm để cho leo cây một lần sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]