Kỳ Tiêu và các bạn đến KTV, trước đó đã nói sẽ chơi Halloween cả đêm, đến tầm mười một mười hai giờ, cậu ta thực sự cảm thấy trong lòng cáu kỉnh bực dọc, đến chào hỏi cũng không, đi đến bên đường chặn một chiếc taxi lại rồi về nhà.
Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại tại Khu sinh thái hồ Nam Khê.
Nơi đây là khu biệt thự giàu có ở thành phố Nam Khê. Những căn biệt thự được bố trí thưa thớt, diện tích xanh hóa lớn, trước cửa là khu hồ nước, mỗi căn biệt thự đều sở hữu một chiếc du thuyền nhỏ, thường có mấy người trung niên ngồi câu cá trước cửa nhà.
Kỳ Tiêu bước vào một căn biệt thự sang trọng ở chính giữa khu hồ, người đi lên đón cậu ta chẳng phải là bố mẹ, mà là hai dì bảo mẫu trong nhà.
Từ khi cậu ta còn rất nhỏ, bố mẹ cậu ta đã ly hôn. Bố cậu ta nhanh chóng kết hôn với một người phụ nữ khác, thậm chí còn đưa một đứa con riêng bằng tuổi cậu ta về ở trong nhà.
Mặc dù trong gia đình này, cậu ta chính là cậu ấm chân chính duy nhất, ngay đến mẹ kế cũng phải nói năng khép nép với cậu ta.
Thế nhưng Kỳ Tiêu tuyệt đối không giống với những gì người khác nghĩ…. Là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay bố mẹ, được yêu thương cưng chiều mà lớn lên.
Ngược lại, bố không thương mẹ không yêu.
Đứa con riêng bị cả nhà chướng mắt kia, ít nhất cậu ta vẫn có mẹ ở bên cạnh, mẹ cậu ta còn trù tính đủ thứ cho cậu ta, mọi sự quan tâm và bảo vệ đều là thật lòng.
Nhưng Kỳ Tiêu thì sao…. Ngoại trừ cái danh xưng khảm vàng Cậu ấm của nhà họ Kỳ này ra thì cậu ta chẳng có gì cả.
Yêu cầu lớn nhất của bố đối với cậu ta chính là muốn cậu ta an phận thi lên đại học, đừng có làm cho ông mất mặt.
Kỳ Tiêu uể oải bước vào nhà, giày vứt bừa trên đất, dù gì cũng sẽ có dì bảo mẫu giúp cậu ta sắp xếp lại.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, người anh kế chẳng khác gì cái đinh trong mắt kia vẫn mặc bộ đồ hóa trang Zombie Halloween, đang đi về phía phòng tắm.
“Bố tôi đâu?” Cậu ta lạnh lùng hỏi.
“Thư phòng.”
Kỳ Tiêu đi thẳng vào thư phòng. Kỳ Mộ Đình mặc một chiếc áo len đơn giản nhưng cũng không mất đi cảm giác công việc, đang cúi người chăm sóc chậu thông xanh trên bàn.
“Bố.”
Cậu ta vừa xưng hô như vậy, Kỳ Mộ Đình liền cứng rắn chất vấn: “Hôm qua anh dùng thẻ rút hơn 200000 tệ, mua cái gì?”
“À, mua vài đôi giày chơi bóng.”
“Giày của anh chưa đủ nhiều à?”
Kỳ Tiêu nở nụ cười: “Tủ giày của con trai, lúc nào cũng là ít.”
“Suốt ngày cà lơ phất phơ, tâm tư không đặt vào chuyện nghiêm túc, bố bảo anh học hành đàng hoàng thi vào đại học, khó vậy sao? Không đậu đại học trong nước thì bố bỏ tiền cho đi du học, anh cũng không vui. anh nói thử xem, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì hả?”
“Ai bảo con thi không đậu chứ.” Kỳ Tiêu tựa người lên cửa, tay nghịch lá của chậu cây thường xanh bên tường, nhíu mày nói: “Bố cứ đợi đó, con sẽ lấy về cho bố cái danh hiệu thủ khoa trong kỳ thi đại học.”
“Anh có thể đậu được một trường chính quy là đã tốt lắm rồi.” Kỳ Mộ Đình hừ lạnh một tiếng. “Tìm bố có chuyện gì?”
“Bố, con lại gặp cái tên kia.” Kỳ Tiêu đi thẳng vào vấn đề. “Bố giúp con tống nó đi đi.”
“Anh lại muốn tống ai đi?”
“Cái tên đè ép con suốt năm cấp hai đó, tên Chu Cầm.”
“Chẳng phải nó không vào được Trung học số 1 Nam Khê à?” Kỳ Mộ Đình châm tẩu thuốc rồi thản nhiên nói: “Bố đã chào hỏi hết các trường trung học trọng điểm trong thành phố rồi, đường đi cũng chặn kín cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?”
Kỳ Tiêu khó chịu nói: “Thằng đó học tại Trung học số 13, ở ngay cạnh trường con.”
“Xem chút tiền đồ kia của anh kìa, loại trường thể dục phế phẩm như Trung học số 13 mà anh còn muốn đi so đo?”
“Nó có tư cách gì mà so với con! Con chỉ là không muốn nhìn thấy nó, phiền!”
Kỳ Mộ Đình gõ gõ cái tẩu, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: “Nếu hồi cấp hai anh mà mạnh mẽ được bằng một nửa bây giờ thôi thì bố cũng A Di Đà Phật rồi! Nhìn xem dáng vẻ bây giờ của anh đi!”
“Con trai mình nuôi lớn mà, phải nhận chứ.” Khóe miệng Kỳ Tiêu hiện ra một nụ cười lạnh. Cậu ta đi ra sau lưng Kỳ Mộ Đình, vỗ vai ông ta: “Dù sao nhiều năm như vậy từ nhỏ đến lớn, chướng ngại trên đường đi…. Bố đều dọn dẹp sạch sẽ cho con mà.”
“Anh vẫn quen thói phỏng! Bố có thể giúp anh cả đời sao?” Kỳ Mộ Đình thất vọng lắc đầu: “Cút ra ngoài cho bố, ông đây không muốn nhìn thấy anh nữa, phiền lòng.”
“Bố giúp con một lần cuối cùng này thôi, giúp con tống cổ nó đi, tốt nhất là đuổi nó khỏi thành phố Nam Khê, con hứa với bố sẽ thi vào một trường đại học lý tưởng.”
“Thôi đi, mấy lời hứa hẹn này anh phải nói hơn hai trăm lần lộn lại rồi!” Kỳ Mộ Đình dạy dỗ: “Bố nghe nói dạo này ở trường anh không chịu yên phận, sắp thi đại học rồi đó, đừng có gây thêm rắc rối cho bố nữa….”
“Chỉ chuyện này thôi, bố giúp con tống nó đi, sau này con sẽ nghe lời bố hết.”
Kỳ Mộ Đình dường như bị cậu ta làm cho hơi phiền não, đặt mạnh chiếc tẩu xuống bàn: “Mẹ nó chỉ là một thằng nhãi trường thể dục Trung học số 13 thôi mà có thể khiến anh sợ hãi đến thế à! Từ nhỏ đến lớn anh muốn gì được đó nên phế rồi đúng không! Chỉ bằng một chút tiền đồ như thế này! Làm sao bố dám yên tâm giao công ty cho cái tên phá của như anh được cơ chứ, mau phắn đi!”
“Ông đừng có tức giận mà.” Mẹ kế nở nang dịu dàng bưng trà đi vào, nhẹ giọng trấn an ông ta, quay đầu nháy mắt với Kỳ Tiêu, bảo cậu ta đừng có cứng đối cứng với bố nữa.
……
Kỳ Tiêu ăn quả mắng ở chỗ bố, ra khỏi phòng, lúc đi xuống lầu liền đạp một phát vào lan can, phát tiết sự oán giận và bất mãn trong lòng.
Anh kế đã cởi bỏ lớp hóa trang zombie trên mặt, tắm rửa xong, lau mái tóc vàng hoa kia bước ra khỏi phòng tắm, kéo dài giọng bảo: “Giữa đường bị cướp mất người trong lòng, cậu trút giận gì với cái cầu thang đấy, bộ nó làm gì cậu à?”
Kỳ Tiêu lạnh lùng nhìn anh kế: “Tôi thấy quan hệ của anh với Chu Cầm cũng không tệ lắm nhỉ.”
Lý Quyết nhàn nhã nằm vật xuống ghế sô pha, cầm tăm xiên một miếng táo bỏ vào miệng: “Cậu ấy là bạn thân của tôi, có điều trước khi mọi chuyện sáng tỏ, một đứa con riêng ăn nhờ ở đậu chẳng có tiền đồ gì là tôi đây sẽ không nhúng tay vào ân oán của các cậu đâu. Ông cụ thích thế nào thì làm thế đó, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Kỳ Tiêu khinh miệt nói: “Đồ nhát cáy.”
“Tôi nhát cáy.” Lý Quyết cũng không tức giận, vẫn nở nụ cười lưu manh như cũ, biếng nhác nói: “Ai bảo cậu là cậu ấm nhà họ Kỳ cơ chứ, tôi nào dám trêu chọc cậu, mấy người trước đây chọc cậu, bố người ta đều được tiễn vào cục cảnh sát hết.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, đừng có làm quyết tuyệt quá, cậu ép anh em của tôi vào nước đường cùng, coi chừng dính một đòn hồi mã thương [1]. Chẳng phải có một câu châm ngôn đó sao, gọi là vua cũng thua thằng liều ấy.”
[1] Hồi mã thương: Là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Trong chiến thuật chiến đấu này, các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay. (Nguồn: Wikipedia).
“A, hóa ra là làm thuyết khách à, quả là anh em tốt nhỉ.”
“Tôi có làm thuyết khách hay không, chẳng phải kết quả đều giống nhau sao? Ông cụ giúp cậu giải quyết một lần rồi, sợ là sẽ không giúp cậu lần hai nữa đâu.” Lý Quyết ngồi ngay ngắn lại, nhìn cậu ta: “Chỉ dựa vào bản thân cậu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhé, cậu chẳng đấu lại cậu ấy được đâu.”
Kỳ Tiêu đã ăn trái đắng từ chỗ Kỳ Mộ Đình, biết ông bố không giúp được gì mình trong chuyện này cả. Cậu ta nhếch miệng cười khẩy, nói: “Được thôi, nhìn những chuyện trước đây, tôi có thể cho cậu ta một cơ hội. Nên làm như thế nào, trong lòng cậu ta hẳn là biết. Anh cứ ngoan ngoãn đi làm thuyết khách cho tôi đi.”
Đợi Kỳ Tiêu rời đi rồi, lúc này Lý Quyết mới lắc đầu bất lực, móc điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn cho Chu Cầm ---
“Anh Cầm, chỉ còn hơn nửa năm nữa thôi, sắp hết khổ rồi, trước đây cố gắng như vậy đều là vì cái gì cơ chứ.”
“Cậu chính là không bao giờ thiếu bạn gái, đừng hành động theo cảm tính, vì cái nhỏ mà mất cái lớn.”
Chu Cầm để trần hai cánh tay, mồ hôi nhễ nhại tập đấm bốc trong phòng tập. Thấy màn hình điện thoại sáng lên, anh ngắn gọn gõ mấy chữ: “Tìm tôi tâm sự à?”
Lý Quyết: “Cô gái kia là người trong lòng của Kỳ Tiêu, xem ra cũng để tâm đến. Tên đấy là cái loại cặn bã gì, chắc hẳn cậu cũng biết, lúc điên lên con mẹ nó y như bị dại vậy.”
Lý Quyết: “Cậu là người thông minh, đã nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy rồi, cần gì phải vậy chứ.”
Chu Cầm luyện quyền trong phòng, luyện một hồi lâu, thở phì phò, trái tim cũng càng lúc càng chết lặng.
Tin nhắn lần lượt lướt qua màn hình, Chu Cầm không cần nhìn cũng biết, những lời Lý Quyết nói tuyệt đối không phải là đang khuyên nhủ.
Hơn thế nữa là sự thật.
Khoe khí phách nhất thời, đoạt tình yêu của người khác, dáng vẻ tái mét mặt mày vừa rồi của Kỳ Tiêu quả thật là hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Khoái cảm trả thù…. Rất là sảng khoái.
Thế nhưng anh cũng phải rõ ràng một điều rằng, loại người giống như anh đây, phải cố gắng đấu tranh, dùng hết toàn lực mới thu lại được một chút xíu hy vọng.
Tương lai của anh, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
…….
Lúc Hạ Tang thay quần áo, cô trông thấy quả bóng rổ mới tinh bị mình giấu trong tủ treo quần áo.
Trước đó, cô làm mất quả bóng của Chu Cầm nên mua quả này bồi thường, kết quả là một đống chuyện liên tiếp xảy ra, cô liền bỏ cái này qua một bên không quan tâm đến.
Hạ Tang tiện tay gửi một tin nhắn cho Chu Cầm: “Khi nào cậu rảnh, tôi mang bóng rổ đến cho cậu nhé.”
Chu Cầm không trả lời. Hạ Tang nghĩ là Chu Cầm đang bận nên cũng không có quấy rầy anh. Cô ôn tập đến khuya, sau đó mệt mỏi lên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là nhìn điện thoại.
Trên màn hình trống không, Chu Cầm vẫn chưa trả lời cô.
Chẳng biết tại sao, nhìn hộp tin nhắn trống không đó, trái tim Hạ Tang cũng có chút trống rỗng.
Buổi chiều tan học, cô đi một chuyến đến Trung học số 13.
Có rất nhiều thiếu niên đang chạy trên sân bóng rổ, bọn họ đang luyện tập dẫn bóng và chuyền bóng dưới tiếng còi của huấn luyện viên, cô không nhìn thấy Chu Cầm.
Hạ Tang gọi một cậu con trai quen mặt trong đó lại, hỏi: “Chu Cầm không ở đây sao?”
“À, anh ấy bị huấn luyện viên đẩy đi đặc huấn ở bãi tập, cậu đến bãi tập tìm anh ấy đi, chắc chắn là anh ấy ở đó đấy.”
Hạ Tang nghĩ chắc hẳn là anh rất bận nên dứt khoát đưa trái bóng rổ cô cậu con trai trước mặt, dặn dò cậu ta: “Nhờ cậu đưa cái này cho Chu Cầm, lúc trước mình làm mất bóng của cậu ấy nên bồi thường lại bằng cái này.”
Cậu con trai đồng ý lia lịa: “Không thành vấn đề.”
Hạ Tang đi ra sân bóng rổ, băng qua con đường lớn trải đầy lá vàng mùa thu của cây bạch quả, vòng ra bãi tập.”
Vì nguyên nhân địa hình nên bãi tập của Trung học số 13 thuộc dạng trũng xuống, có hàng rào kẽm gai bao quanh.
Từ chỗ Hạ Tang đứng, xa xa có thể nhìn thấy tình hình trên bãi tập. Nhưng nhìn từ bãi tập bên kia sang sẽ rất khó phát hiện ra cô.
Hạ Tang yên tâm đứng bên ngoài lưới sắt, nhìn những thiếu niên đang đổ mồ hôi như mưa trên bãi tập.
Đầu mùa đông, phần lớn học sinh đều mặc áo dày để giữ ấm, tuy nhiên nam sinh của trường thể dục vẫn chiếc áo bóng rổ mỏng manh như cũ, tiến hành huấn luyện ngoài trời, chạy tới chạy lui trong tiếng còi đếm nhịp của huấn luyện viên.
Chu Cầm có tốc độ tốt nhất, cũng là người nhanh nhẹn nhất, chạy vượt qua những thành viên khác bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời, nước da của anh hiện lên màu lúa mì khỏe mạnh, trông rất nam tính.
Gần xung quanh Hạ Tang cũng có không ít cô gái nhìn thấy Chu Cầm nên dừng lại đứng xem.
Anh xứng đáng với danh hiệu người có giá trị nhan sắc và dáng người đẹp nhất Trung học số 13.
Rất nhanh, huấn luyện viên đã thổi còi cho nghỉ, Chu Cầm vén áo lên xoa mồ hôi trên đầu, lộ ra cơ bụng xinh đẹp đủ tám múi, khiến các cô gái xung quanh bãi tập xôn xao tấm tắc một hồi.
Hạ Tang thấy có rất nhiều cô gái mua nước đưa đến cho anh. Anh một mực xua tay từ chối, chạy đến bên cạnh Tóc Vàng, nhân lúc cậu ta không đề phòng cướp lấy chai nước khoáng trên tay cậu ta rồi ngửa đầu uống sạch.
Giọt nước chảy dọc xuống theo đường nét quai hàm xinh đẹp của anh.
Lý Quyết bị cướp nước, trực tiếp xù lông, xông lên đánh lộn với Chu Cầm, được vài phút đã bị anh đè xuống bãi tập rải nhựa, tức giận kêu gào.
Sức nóng tuổi trẻ ập đến trước mặt khiến Hạ Tang không khỏi bật cười thành tiếng.
….
Chu Cầm quay trở lại sân bóng rổ để thay quần áo, Thích Phong - một cậu em cấp dưới trong đội liền ném cho anh một quả bóng rổ mới tinh.
Chu Cầm thuận tay đón lấy, thuần thục biểu diễn (vài trò với bóng) trên tay, bảo: “Cảm giác khá tốt, lấy ở đâu thế?”
“Một cô gái trông vô cùng ngoan ngoãn tặng cho anh đó.” Thích Phong nhún vai: “Em bảo cô ấy đến bãi tập tìm rồi tự đưa cho anh, chắc là cô ấy sợ bị từ chối nên cứ nhất quyết nhờ em chuyển giùm.”
Trước kia cũng có không ít cô gái tặng đồ này nọ cho Chu Cầm nhưng anh nhất quyết không nhận. Kết quả mấy cô ấy sợ mất mặt vì bị từ chối nên liền nhờ người khác chuyển giùm, vậy nên mới hời cho đám nhóc đội bóng rổ này.
“Ố! Không tệ nha! Hôm nay còn có một quả bóng rổ mới nữa hả.” Lý Quyết nói, cầm lấy quả bóng từ trong tay Chu Cầm, nhưng không ngờ Chu Cầm lại nhanh nhẹn lách mình một cái, tránh khỏi cậu ta: “Đi ra.”
“Anh Cầm, có bóng mới thì chơi chút coi.”
“Chẳng có gì hay để chơi hết.”
Chu Cầm ôm quả bóng rổ đi vào phòng thay quần áo.
Thích Phong nhìn thoáng qua bóng lưng anh, mỉm cười, nói: “Thật hiếm có nha, đây là lần đầu tiên em thấy anh Cầm xem quà của con gái như bảo bối thế đó.”
Lý Quyết thở dài, nhặt bóng rồi xoay người ném vào rõ, kéo dài giọng nói: “Cậu ~ ta ~ toi ~ rồi ~”
….
Trong phòng thay đồ, Chu Cầm ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu vuốt ve quả bóng rổ màu đỏ lá phong mới tinh trong tay.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào phòng thay đồ, đúng lúc rải xuống một mảng lốm đốm, rơi vào phía trên quả bóng rổ.
Trên quả bóng rổ có một hàng chữ nhỏ và mảnh viết bằng bút gel, thoạt nhìt tất cả đều là nét chữ của cô ấy ---
Chu Cầm, cầu mong cho con đường phía trước của cậu sẽ xán lạn rực rỡ. ^_^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]