Chương trước
Chương sau
 

Chu Cầm ngồi bên mép cầu thang, cúi người xuống, thật cẩn thận lau sạch máu tươi xung quanh đầu gối, sau đó từ trong túi lấy ra một bao băng gạc còn chưa mở ra, một vòng băng vải màu trắng và một ống thuốc mỡ.

Anh đang tính mở túi băng gạc ra, thì cả một túi to đã bị người khác cướp đi mất.

Chu Cầm ngẩng đầu, lại thấy Hạ Tang mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh người anh, vô cùng thô bạo mà xé lấy túi băng gạc, từ trong đấy lấy ra một miếng.

Trên mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao lại trở lại rồi?”

“Lấy đàn.”

Cô gái nhỏ này cố tình trả lời không mang theo chút cảm xúc nào, rõ ràng là vô cùng cáu kỉnh.

Nguyên nhân là gì, trong lòng Chu Cầm cũng đều rất rõ ràng, nên cũng chẳng nhiều lời.

Hạ Tang cầm lấy ống thuốc, bóp một chút thuốc mỡ trong suốt lên băng gạc, sau đó lại cố ý trách cứ, liếc mắt nhìn anh.

Chu Cầm không dám nhìn vào mắt cô, mí mắt mỏng run run lên, nhìn lên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai người không nói chuyện, bầu không khí lại lâm vào một khối không khí xấu hổ lạ thường.

Hạ Tang nhẹ nhàng hừ một tiếng, đặt miếng gạc dán lên đầu gối chỗ vết thương đang máu chảy đầm đìa của anh.

Thuốc mỡ có một chút tính kích thích, thân thể Chu Cầm rõ ràng cong lên một chút.

Hạ Tang nghĩ anh có chút đau, vì thế nhanh chóng cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi thổi lên miệng vết thương.

Hơi thở lạnh lành, giống như cành liễu vẩy nước lên, rất ngứa, cũng rất dịu dàng.

Sau khi thổi qua, cô lấy băng gạc nhẹ nhàng dán lên miệng vết thương, dùng răng nanh cắn lấy băng vải, dán lên đùi Chu Cầm.

Hình ảnh cô gái nhỏ dùng răng xé lấy băng vải làm hấp dẫn sự chú ý của anh, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô.

“Nhìn gì?”

“Nhìn cậu, nước miếng đều dính vào rồi.”

Hạ Tang hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ anh.

Chu Cầm cúi đầu cười, nhận lấy băng vải cô vừa mới cắn, cúi người tự mình dán lại.

“Cậu ở mật thất rơi thảm như thế, chị Minh Tiêu có trả phí tai nạn lao động cho cậu không?” Hạ Tang cố ý hỏi.

“Có.”

“Cho nhiều hay ít.”

“Vì kiếm tiền, mà bị thương thành thế này, có đáng không?”

“Đã có phí tai nạn lao động rồi.”

Hạ Tang bất mãn nói: “Vậy cậu giúp tôi chơi bóng rổ, thì tính là tai nạn lao động hay là thương tổn cá nhân.”

Chu Cầm nghe thấy cô nghĩ ra từ ngữ như thế, không khỏi nở nụ cười: “Chưa thấy qua tự mình đa tình à.”

Hạ Tang trừng mắt liếc anh một cái.

“Mặc dù cậu không đến, tôi cũng sẽ luyện bóng.” Chu Cầm nhẹ nhàng nói: “Bởi vì cuối năm có một trận đấu vô cùng quan trọng.”

“Vậy cậu còn không chịu dưỡng thương cho tốt!”

“Cái này, nửa tháng có thể đóng vảy, cũng không phải thương động xương cốt.”

“…”

Hạ Tang không biết vì sao mình lại tức giận, đại khái là trong lòng áy náy chỉ có thể dùng cách phẫn nộ để biểu đạt.

Nếu không thì, chẳng lẽ dùng nước mắt à.

Nhưng mà, lời nói của Chu Cầm quả thật làm sự áy náy trong lòng cô vơi bớt rất nhiều, nói: “Tôi đỡ cậu ra gọi xe.”

“Không cần đâu.” Chu Cầm thả ống quần xuống: “Cũng chẳng phải tàn phế.”

“Cậu có thể đừng nói hưu nói vượn được không!”

Anh nhìn thấy cô gái nhỏ vô cùng tức giận, im lặng một lát, lại thỏa hiệp: “Nói bừa thôi.”

Hạ Tang đeo violin lên lưng, đi đến, nắm lấy tay anh choàng lên vai mình, để cho anh dựa vào người cô: “Tôi dìu cậu ra ngoài.”

“Thật sự không cần, tôi có thể đi được.”



“Dựa vào tôi.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, vô cùng cố chấp và kiên trì.

Chu Cầm nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Tôi đi rửa tay đã.”

Nói xong, anh chống chân, vô cùng cố gắng ổn định cơ thể, gian nan đi đến nhà vệ sinh đối diện sân thể dục, dùng nước lạnh rửa cánh tay và lòng bàn tay.

Lúc đi ra, Hạ Tang đã đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh, dựa lưng vào gốc cây cổ thụ khô, chờ anh.

Gió thổi loạn làm những lọn tóc mái cô bay tứ tung, lộ ra cái trán cao, làn da trắng sáng, giống hệ như ánh trăng sáng tối nay.

Cô nghiêm túc đi đến trước mặt anh, nhéo lấy tay áo anh, một tay khác vịn lên thắt lưng thon gầy của anh.

Chu Cầm cười khẽ, nói: “Tang Tang, cậu thật sự là người đầu tiên dám ngang ngược với tôi thế đấy.”

“Nếu hôm nay cậu không giúp tôi chơi bóng, quản cậu làm gì.” Hạ Tang hung ác nói: “Dựa vào tôi!”

“Tôi dựa vào, rất nặng.”

“Không sao.”

Cuối cùng Chu Cầm cũng đưa cánh tay gác lên đôi vai gầy yếu của cô, còn không nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt lên, chỉ làm một tư thế giúp đỡ, để cho lòng cô dễ chịu một chút.

Đi được vài bước, Hạ Tang lại cảm nhân cái cách này vô dụng.

“Cậu có thể dùng thêm chút sức.”

“Tôi thật sự dùng sức rồi.”

“Cậu đều dựa hẳn lên đi, không sợ.”

“Cậu tỏ ra mạnh mẽ cái gì.” Anh khẽ cười: “Trước kia sợ như thế, bây giờ lại không sợ.”

“Thật sự không có đề.”

“Đi.”

Vốn dĩ giao hết mọi thứ cho cô cũng chẳng phải gì quá đáng lắm, nhưng dù sao Chu Cầm cũng có chút luyến tiếc, trong mắt đầy sự dịu dàng, trong lòng luôn có chút không đành lòng.

Cậu nặng như thế, mang theo công việc vô cùng mệt mỏi và áp lực, chia một chút luyến tiếc lại cho cô.

Hạ Tang nắm lấy tay áo anh, dựa vào càng gần hơn một chút, giúp anh từ từ đi ra cửa lớn ở vườn hoa, thuận tay bắt một chiếc taxi, đỡ Chu Cầm đi vào.

“Bác tài, làm phiền lái đến ga tàu hỏa phía Bắc đường Huệ Dân.”

Nói xong, cũng không đợi anh đáp lời, đã đóng cửa xe lại.

Cách một cánh cửa xe màu xám, Hạ Tang nhìn Chu Cầm, tay phải vẫy vẫy một chút.

Chu Cầm không biểu lộ cảm giác gì, chỉ là luôn nhìn vào cô, mãi đến khi xe taxi từ từ lăn bánh, anh mới quay đầu lại, nhìn thân ảnh cô gái dần mơ hồ phía sau lớp cửa kính xe.

Taxi đi được khoảng một cây, vượt qua khỏi vành đai số hai, Chu Cầm mới thấp giọng nói: “Bác tài, dừng ở trạm xe buýt phía trước đi.”

“Không phải đến ga tàu hỏa phía Bắc sao?”

“Không đi.”

Xe taxi dừng ở một trạm xe buýt có biển cũ nát, sau khi Chu Cầm bắt xe, đợi khoảng năm phút mới nhìn thấy một chiếc xe buýt về nhà.



Hạ Tang đi đến cửa nhà, cố ý nhìn số bước chân đã tính trên WeChat, 9983.

Cô chạy nhanh tại chỗ làm mười mấy cái nâng cao đùi, cuối cùng cũng đủ được mười ngàn bước.

Lúc thay giày, nhìn thấy trong tủ để giày có một đôi giày da nam màu đen, đáy mắt Hạ Tang lộ ra tia sáng ngạc nhiên, dép lê cũng chẳng kịp mang vào, chỉ mang một chân, chạy nhanh đến cửa phòng ngủ.

Hạ Thư An đã trở lại, ông thay một áo lông cao cổ, thân thể đứng thẳng trước gương.

“Bố! Bố về rồi!” Hạ Tang giống như con chim nhỏ vui vẻ phi vào lòng, vui vẻ lẻn đến cạnh người anh: “Chuyện đưa thị trường công ty ra bên Mỹ đã xong rồi sao ạ?”

“Không sai gì lắm.” Hạ Thư An ôm lấy con gái, cười nói: “Để cho bố nhìn xem, có cao lên, mập hơn không nào.”

“Mập hơn chẳng tốt đâu.” Hạ Tang ngời bên cạnh ông, vội vàng không ngừng báo tin vui: “Nhưng mà lần trước con thi tháng, con đã lên một chút rồi, bây giờ đang đứng thứ tư trong lớp đấy.”

“Ừm!”

“Đúng rồi, phải vừa làm vừa nghỉ thích hợp, đừng trốn mãi trong phòng đọc sách, thân thể cũng phải rèn luyện cho tốt.”

“Mỗi ngày đều phải kiên trì vận động.”

“Đúng rồi, bố có mang quà cho con này.” Hạ Thư An lấy một hộp búp bê trên bàn mang đến, nhìn cô nói: “Bố mua ở Mỹ đấy, nhìn này, thích không?”



Hạ Tang nhìn hộp búp bê, có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhìn Hạ Thư An nói: “Bố, sao lại mua cái này cho con thế?”

“Không phải con thích búp bê này nhất sao?”

“Mới trước đây thì thích, nhưng đã lớn thế này rồi mà.” Hạ Tang nói: “Đã không chơi búp bê nữa rồi.”

“Không sao cả! Cứ cầm lấy, để trong phòng của con trang trí đi, phòng con không phải có rất nhiều búp bê hoạt hình à, đều là bố tặng con, cũng không nhiều lắm đâu.”

“Vâng ạ.” Hạ Tang nhận lấy quà.

Búp bê trong phòng cô, thật ra cũng không phải cô mua, mà là kỹ thuật gắp búp bê của Chu Cầm rất tốt, lần đó thi đấu với Kỳ Tiêu, gắp về cả đống lớn, không có chỗ để, chỉ có thể để tất cả ở đầu giường.

Hạ Tang ôm búp bê ngồi với ông một lát, đang muốn hỏi ông khoảng thời gian này có phải sẽ thường ở nhà không, thì quay đầu lại nhìn thấy nửa vali của Hạ Thư An, nửa rương hành lý đều xếp đầu quần áo.

Cô chần chờ hỏi: “Bố, bố là muốn… đi nữa à?”

Đàm Cận ôm tay đứng cạnh cửa, sắc mặt lạnh lùng, từ trong hơi thở phát ra tiếng hừ nhẹ.

Hạ Thư An do dự một lát, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của con gái, cuối cùng lại chẳng thể nói ra.

“Đúng thế, bố muốn ra ngoài.”

Giọng nói của ông có chút yếu ớt, nhưng chỉ có thể nói như thế.

Hạ Tang cúi đầu, sờ sờ con búp bê với đôi mắt to tròn, lông mi dài, rất lâu sau mới nói: “Thật ra, bố với mẹ ly hôn cũng chẳng cần gạt con, nói thẳng ra là được, cũng sẽ không cần như thế.”

Hạ Thư An nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Tiểu Tang, đừng suy nghĩ nhiều, không thể nào.”

“Con về làm bài tập đây.” Sắc mặt vui mừng của Hạ Tang cũng hóa thành hư không, cô rất dịu dàng mang búp bê ra khỏi phòng.

Hạ Thư An liếc mắt nhìn Đàm Cận một cái, nén giận, Đàm Cận lại lạnh nhạt nói: “Đường đường là bố mà lại vì phụ nữ vứt bỏ con mình, cả ngày không về nhà, bây giờ còn muốn dọn ra ngoài ở với hồ ly tinh, ông cũng biết không nói nên lời à.”

Hạ Thư An thấp giọng nói: “Hai năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, cô cũng đừng làm nhục vị hôn thê của tôi.”

“Ông đi thì cứ đi luôn đi, đừng cứ thỉnh thoảng lại hiện về, còn cái gì mà mua búp bê nữa.”

“Con bé cũng là con gái tôi, cô cũng không thể cướp lấy quyền lợi gặp con gái tôi.”

“Ông có thực sự nghĩ đến nó sao.” Đàm Cận lạnh nhạt, trào phúng nói: “Chỉ là ông không muốn phá nát cái thể diện của người làm bố như ông thôi.”

“Thể diện của tôi sao?” Hạ Thư An cũng có chút nóng: “Xin hỏi tôi đã làm chuyện trái với đạo lý gì? Lúc còn trong hôn nhân, tôi cũng chẳng ra ngoài làm mất quy củ. Đàm Cận, chúng ta ly hôn đa phần mọi nguyên nhân đều là do cô, không chỉ có tôi chịu không nổi, mà đến Tang Tang cũng không chịu nổi cô! Ai muốn mỗi ngày về nhà đều phải nhìn sắc mặt cô chứ!”

Mắt thấy hai người muốn tranh cãi, Hạ Tang dùng sức vỗ vỗ cửa phòng: “Con còn làm bài tập! Có thể im lặng chút không?”

Hai người nhanh chóng im lặng, trầm mặc một lúc lâu, Hạ Thư An kéo hành lý ra khỏi nhà.

Hạ Tang nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cô dùng gối đầu che lỗ tai mình lại, buồn chán hơn mười phút, sau đó đột nhiên ngồi dậy, đi đến cạnh bàn học mở sách bài tập ra, cố gắng để bản thân mình chìm trong biển đề toán.

Nhưng sau đó cửa phòng lại có tiếng gõ vang lên.

Hạ Tang che lấy ánh mắt ửng đỏ, nói: “Con đang làm bài tập! Đừng vào.”

Đàm Cận cũng chẳng để ý đến chuyện cô từ chối, chỉ là đẩy cửa vào.

Hạ Tang tức giận la lên: “Đã nói không cho vào còn vào nữa, có thể tôn trọng quyền riêng tư của con một chút không, con cũng không phải nhỏ nữa.”

Đàm Cận chờ cô phát tiết xong cảm xúc, mới từ từ nói: “Hạ Tang, đời người mãi mãi là cô độc, không ai có thể mãi sánh bước bên con mãi, mẹ cũng không, bố cũng không, ngoại trừ bản thân con ra.”

“Cho nên, phải làm cho bản thân càng mạnh mẽ.”



Đàm Cận đóng cửa rời đi, Hạ Tang nằm bò lên sách luyện tập toán, không chịu rơi nước mắt cầm khăn tay xoa xoa khóe mắt ửng đỏ.

Đưa mắt nhìn về phía trong góc, cô lại thấy chữ viết của Chu Cầm.

Lần trước dùng cuốn vở này bắt chước ghi chép của anh, cô vẫn không nhớ vẫn còn để đây.

Cô tiện tay mở cuốn tập ra, ảnh chụp của Chu Cầm và mẹ trượt từ bên trong ra, cô nhìn bạn nhỏ Chu Cầm được mẹ ôm, trên mặt đầy nét cười hạnh phúc.

“Cậu cũng là như thế này sao?”

“Một mình lớn lên, một mình cố gắng trở nên vĩ đại.”

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cười tươi như ánh mặt trời kia, khóe miệng không kiềm được cong lên: “Tôi học tập theo cậu nha.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.