Chương trước
Chương sau
 

Trong phòng học vũ đạo, Hứa Thiến chỉ động tác cho Hạ Tang, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ…

“Cậu kéo đàn violin cảm nhạc tốt như thế, nhưng sau nhảy tứ chi lại kém thế này chứ, chẳng có chút phối hợp với động tác gì cả.”

Hạ Tang mặc trang phục yoga rộng thùng thình, lau lau mồ hôi trên trán, đúng tình hợp lý nói: “Vốn dĩ tớ chẳng có thiên phú nhảy múa.”

Hứa Thiến lắc đầu nói: “Giống cậu ấy, là kiểu cô gái không có thiên phú, trước kia đội cổ động viên chúng ta không có khả năng cho cậu gia nhập mà.”

“Vậy tại sao cậu lại cho tớ gia nhập thế?”

“Hừ, tuy rằng cậu không có thiên phú nhảy múa, nhưng lại là kiểu bad girl trời cho, miễn cưỡng cũng xem như đủ quy cách.”

“Tớ nhìn thấy mọi người cũng không phải rất bad.”

Hạ Tang càng ở chung với Hứa Thiến, càng cảm thấy cái nhìn trước kia của bản thân mình… Thật ra có rất nhiều hiểu lầm.

Các cô gái này nhìn thì thấy có chút bướng bỉnh, thẳng thắn, nói chuyện có chút khó nghe, nhưng thực tế thì tâm tư đơn thuần, giống hệt một đàn chị ngốc nghếch, lúc ở chung cũng rất dễ chịu.

Hứa Thiến ngồi trên thảm tập yoga, mở nắp bình nước suối đưa sang cho Hạ Tang: “Hôm nay kế sách cãi nhau với bạn thân của cậu rất được đấy, rất thành công. Tớ nghe Từ Minh kể, cả ngày nay ở cạnh Kỳ Tiêu có áp suất rất thấp.”

Hạ Tang biết, Kỳ Tiêu đã tin.

Cậu ta chỉ vì bản thân trước kia nhìn nhầm mà thẹn quá hóa giận thôi.

“Đúng rồi, hai người bạn thân kia của cậu đấy, có muốn giải thích với họ chút không?”

Hạ Tang từ chối nói: “Không thể để cho các cô ấy biết kế hoạch này được.”

“Vì sao?”

“Cổ Trăn Trăn, cô ta mẹ nó là gián điệp đấy.”

“What???” Hứa Thiến tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật hay giả thế, bạn thân của cậu… Lại có thể thông đồng với mẹ cậu à!”

“Năm trước chúng ta đến mật thất chơi đó, lúc tớ về nhà, mẹ tớ biết hoàn toàn hành tung của tớ. Khi đó tớ chỉ có chút nghi ngờ thôi, sau đó có mấy lần, tớ cố ý để Cổ Trăn Trăn lộ ra chút sơ hở, ví dụ cuối tuần tớ muốn đi đâu chơi, đi với ai, có nam sinh hay không… Không hề ngoài ý muốn, mẹ tớ đều biết hết.”

“Tâm tư cậu thật sâu đấy.”

“Sau đó lại thêm một lần, mẹ tớ đang ngủ trên sô pha, tớ dùng vân tay bà ấy mở điện thoại ra, trong WeChat tìm được đoạn đối thoại với Cổ Trăn Trăn, lúc đấy mới hoàn toàn tin tưởng.”

Hứa Thiến hơi thông cảm với Hạ Tang: “Bị bạn thân phản bội, cậu cũng quá thảm rồi, nhưng mà sao lâu thế cậu cũng không chịu xé rách mặt, vẫn để cô ta bên cạnh làm bạn thân thế!”

Hạ Tang bình tĩnh nói: “Xé rách mặt, cũng chỉ làm mẹ tớ xếp người khác vào thám thính tiếp thôi, không bằng giả bộ như chẳng biết gì cả, tớ trái lại còn có thể lợi dụng cô ta truyền tin tức khiến mẹ tớ yên tâm.”

Hứa Thiến im miệng, không nói được gì, một lúc sau thì nhìn sang Hạ Tang chỉ phục sát đất nói: “Mẹ ơi, cuối cùng tớ cũng hiểu được, cậu không phải giả làm trà xanh, mà cậu chính là trà xanh thật sự đấy!!!”

Hạ Tang thản nhiên nở nụ cười: “Vốn dĩ diễn xuất như thế, Kỳ Tiêu mới có thể tin tưởng được.”

Sau khi tập vũ đạo xong cũng đã sáu giờ tối, Hạ Tang và Hứa Thiến kéo tay nhau ra khỏi cổng, lại kéo sang khu phố ẩm thực mua một ít đồ mang về nhà.

Bầu không khí đầu xuân se lạnh, sau khi Hạ Tang ra đường lớn, thì gặp Chu Cầm và mấy người bạn của anh đi ra từ cửa hàng tiện lợi, đầu ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc.

Đường nét sườn mặt anh lạnh lùng, mắt phượng xếch lên, quanh người anh vương khói lửa nhân gian, khiến cả người anh tỏa ra tầm khí chất mông lung.

Trái tim Hạ Tang đập mạnh lên một chút.

Chắc là… lâu lắm rồi chưa gặp anh.

Chu Cầm nghiêng mặt, lúc cúi đầu hút thuốc, ánh mắt hoàn toàn hướng thẳng về phía cô.

Đầu mùa xuân thời tiết se lạnh khiến làn da cô càng trắng hơn nữa, kiểu tóc công chúa ngang ngang dán lên bên tai, mang theo vài phần xinh đẹp, cùng chút phản nghịch, tinh quái.

Anh thả điếu thuốc xuống, ánh mắt dính chặt lên người cô.

Cô kín đáo xoay người, yên lặng đứng trước cửa hàng bán mì nóng, chờ mấy người Hứa Thiến mua xong, sau đó cùng các cô ấy rời đi.

Chu Cầm vẫn luôn nhìn theo cô, mãi đến khi tàn thuốc cháy đến tay, anh mới có phản ứng lại.

Bên cạnh có người bạn thân nói đùa: “Chu Cầm, nhìn ai thế? Nhìn không dời mắt luôn…”

Chu Cầm rút tầm mắt về, nhìn cô gái nhỏ vừa mới đi, trong mắt cô còn có chút né tránh và e dè, nên cũng không muốn khiến cô phiền toái.

“Nữ sinh trung học số 1 nhiều thế.” Anh lộ ra một nụ cười nhạt, nói: “Thậm chí còn không được nhìn đến.”

Hạ Tang và mấy người Hứa Thiến kéo tay nhau đi, cười cười nói nói dựa sát vào nhau, nhưng không có chút dũng khí nào để nhìn sang anh.

Chu Cầm ấn tắt tàn thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn cô, liếc mắt một cái.

Các cô gái đi đến cửa hàng khác, sau khi Hạ Tang quét mã QR trả tiền xong, xoay người, cho anh nhìn thấy một sườn mặt được che bởi tóc cắt công chúa, dịu dàng như bức tranh cát.

Chu Cầm nới lỏng áo, lại liếc mắt sang nhìn cô, kiềm nén tình yêu mịt mờ, cùng nhóm nam sinh nói chuyện vui vẻ như cũ.



Đi ra khỏi khu phố ẩm thực, Hứa Thiến còn đang ăn miếng xào cay, thuận miệng nói: “Vừa nãy người kia là Chu Cầm à, mấy tháng không gặp, lại càng đẹp trai hơn rồi.”

“Ừm.”

Thấy vẻ mặt hiển nhiên của Hạ Tang, Hứa Thiến nhịn không được hỏi: “Lần trước gặp nhau đấy, cậu và cậu ấy không phải cùng đóng vai cp à, sao thấy nhau lại như người xa lạ thế? Vừa nãy ngay cả chào hỏi cũng không luôn.”

“Sau đó không có tiếp xúc nhiều lắm, nên từ từ cũng phai nhạt đi.”

Hạ Tang không phải là không tin Hứa Thiến, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể chia sẽ với cô ấy, nhưng chỉ có Chu Cầm, là cô muốn giấu vào nơi sâu nhất trong lòng, không muốn có bất cứ nguy hiểm nào.

Sự biến hóa của hai người ở thành phố Đông Hải, cho dù là Hứa Thiến hay bọn Đoạn Thời Âm, cô cũng sẽ không nói.

Cô phải bảo hộ anh như bảo hộ quả cầu thủy tinh, bảo hộ cái bí mật này.



“Tớ còn nghĩ hai người sẽ phát sinh đoạn tình cảm gì chứ.” Hứa Thiến cười nói: “Hai cậu hóa trang cp thật sự rất xứng đôi đấy!”

“Sẽ không!” Hạ Tang theo bản năng phủ nhận, khẩn trương nói: “Sao tớ có thể chứ… Cũng chẳng có liên quan gì đến cậu ta cả, sau này cậu đừng nói đến chuyện này nữa.”

Hứa Thiến thấy cô phản ứng mạnh như thế, nhún nhún vai, nói: “Cậu đừng có xem thường trường thể dục bên cạnh, người ta mỗi năm đều có mấy quán quân đấy.”

Hạ Tang không hề nói nữa, chào mấy người Hứa Thiến nói: “Tớ đi xe buýt, chào nhé.”

“Bye.”

Hạ Tang nhanh chóng bước qua vạch kẽ, đi đến phố đối diện, lên đợi chiếc xe buýt sắp đến.

Trên xe buýt còn có rất nhiều chỗ ngồi, cô đi đến chỗ ngồi ở vị trí cuối cùng.

Ngay vào lúc cửa xe sắp đóng lại, có một thân ảnh nhanh chóng lên xe.

Lái xe bất mãn liếc anh một cái, nhìn thấy thiếu niên đẹp trai và nụ cười ấm áp ở khóe miệng, lời mắng chửi trong lòng cũng nghẹn trở về.

Hạ Tang nhìn thấy anh thuần thục quét mã, lập tức đi xuống chỗ ngồi phía sau của xe buýt, ngồi vào cạnh cô.

Trong nháy mắt có một hơi thở quen thuộc bao lấy cô, Hạ Tang đào mắt nhìn quanh bốn phía, xác định trên xe không có người quen, lúc này mới yên tâm một chút.

“Anh lại… Lại ngồi sai hướng rồi.”

“Anh biết.” Chu Cầm thấp giọng nói: “Không nhịn được.”

“Không nhịn được cái gì?”

“Nhớ em muốn gặp em.”

Nói xong, anh còn đưa tay qua, để lên đầu gối cô, hai tay nhẹ nhàng dán sát vào nhau.

Tay Hạ Tang lành lạnh, tay anh lại nóng, dán sát vào nhau, thì trái tim của cả hai cũng không nhịn được mà run lên…

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy sườn mặt anh đang cực kỳ gần mình, dịu dàng sờ sờ tóc cô.

“Sao em lại cắt kiểu tóc này thế?”

“Có đẹp không ạ?”

Ánh mắt anh nóng bỏng, nhìn thẳng vào cô nói: “Ngoan.”

Hạ Tang hơi ủy khuất nói: “Có rất nhiều người nói em cắt thế này nhìn rất trà.”

Dù có là cố tình, nên cô cũng chẳng bận tâm lắm việc người khác có cảm thấy cô như thế nào

Nhưng đối mặt với chàng thiếu niên này, lại không chịu được mà cảm thấy tủi thân.

Chu Cầm vẫn cười như chẳng có gì nói: “Em muốn trở thành kiểu người gì, thì cứ biến thành kiểu người đó, quản người khác nói thế nào làm gì.”

“Anh không thèm để ý sao?”

“Để ý cái gì chứ?”

“Thì… Lỡ đâu em không phải dáng vẻ như anh nghĩ, lỡ đâu em là cái loại trà xanh, vô cùng tâm cơ.” Cô không yên lòng nhìn anh: “Không phải dáng vẻ cô đơn, khờ dại như mọi người vẫn nghĩ.”

“Em vốn dĩ sẽ không.” Chu Cầm thoải mái nở nụ cười: “Em đâu chỉ thủ đoạn, lòng dạ thâm sâu anh cũng không nghĩ đến.”

Hạ Tang kinh ngạc nhìn anh, trái tim đang kìm nén vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Chu Cầm chần chờ vài giây: “Em sẽ không nghĩ đến… Trong lòng anh mình là cô gái có dáng vẻ trong sáng, thùy mị chứ?”

“Em…”

Chính là nghĩ như thế à!

Chu Cầm câu lấy đầu ngón tay nhỏ bé của cô, lầm bầm nói: “Cũng hệt như đứa ngốc ấy.”

“Vậy anh… Cảm thấy em như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

Hạ Tang khẩn trương hỏi: “Thì em là dáng vẻ thế nào, anh cảm thấy em như thế nào?”

Chu Cầm không biết cô hỏi cái này là đang có ý muốn gì, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, thuận miệng nói: “Tốt lắm.”

“Anh sẽ… Thích cô gái như thế này sao?”

Anh nhìn cặp mắt xinh đẹp, hào hoa kia nhíu mày: “Em cứ trực tiếp hỏi anh có thích em không, không phải xong rồi à.”

“Em không hỏi.” Hạ Tang lập tức ngừng chủ đề này lại: “Em không có hỏi vấn đề này mà.”

“Em sợ cái gì.”

“Anh biết em sợ cái gì à.”

“Anh biết.” Ánh mắt Chu Cầm mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Em học ở trung học số 1, mẹ em lại làm chủ nhiệm giáo vụ. Yên tâm đi, anh sẽ không gây phiền toái cho em đâu.”

Nếu nó chỉ có như thế, thì ngược lại Hạ Tang chẳng thấy sợ, cho dù là học sinh trung học số 1, cho dù mẹ cô có phải chủ nhiệm giáo vụ hay không, mọi chuyện cô đều không cảm thấy sợ.

Cô chỉ sợ nhất là… Gây nên phiền phức cho anh.

Nghĩ đến Kỳ Tiêu, nghĩ đến hôm nay cậu ta lại thô bạo nắm lấy tóc cô, không hiểu sao trong lòng Hạ Tang lại cảm thấy tủi thân.

Giống hệt với bạn nhỏ học nhà trẻ bị người ta khi dễ, cô cũng buồn rất lâu, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất nói: “A Đằng, anh có thể ôm em chút hay không.”

Chu Cầm không ngờ cô gái nhỏ này lại đưa ra yêu cầu thế này, anh đưa tay gãi gãi trán, nhìn người trên xe buýt.

“Tang Tang, đừng ôm.”



Không an toàn.

Cô mím môi, cúi đầu, không lên tiếng gật gật đầu.

Mấy phút sau, Hạ Tang liều lĩnh chui vào lòng anh, dùng sức ôm lấy thắt lưng anh.

Hình như cùng một khoảng thời gian ấy, Chu Cầm lại dùng sức ôm chặt lấy cô gái của mình vào trong lòng, dùng áo khoác che khuất mặt của cô gái.

Mặc kệ.

Trên cửa kính xe bao phủ một lớp sương mù mờ mờ, ở phía trên xe buýt ồn ào này nhưng phía đuôi xe vẫn có hai người không tiếng động ôm chặt lấy nhau.

Cảm nhận lấy nhiệt độ cơ thể của đối phương, cho dù ngày mai có là tận thế cũng rất đáng giá.

Từ khóe mắt cô gái chảy ra nước mắt, dùng sức cọ cọ vào ngực áo lông mềm mại, nhẹ nhàng gọi: “A Đằng à…”

Chu Cầm mẫn cảm nhận thấy cái gì đấy, giọng nói trầm thấp: “Không phải có người khi dễ em chứ?”

“Không phải, do áp lực học tập thật lớn quá.” Hạ Tang chỉ có thể nói như thế: “Thì… Mọi người đều rất cố gắng, em chỉ có thể  cố gắng ổn định đứng nhất.”

“Chỉ vì cái này à, cũng đáng giá để em đa sầu đa cảm đấy.”

“Đúng thế, em nhất định phải đứng nhất.” Giọng cô cũng run run lên, mềm mại cọ cọ môi vào áo lông của anh: “Ai cũng không thể đánh bại em.”

“Sao lại tự tin thế chứ, ai cũng không thể đánh bại em sao?”

“Ngoại trừ anh ra.” Hạ Tang kêu lên: “Em chỉ cho phép anh đánh bại em thôi.”

“Nếu như anh có thể cố gắng hơn một chút nữa, có thể sẽ thi vào trung học số 1 Nam Khê rồi, lúc ấy cũng có thể hứa hẹn để cạnh tranh với em.” Chu Cầm bất đắc dĩ nói: “Chỉ đáng tiếc là, anh thật sự muốn đánh bại em.”

“Anh cũng muốn đánh bại em à.” Cô nắm lấy góc áo lông của anh: “Cúp Tân Tinh ấy, em vẫn luôn đứng thứ hai, thứ nhất luôn bị anh cầm mất.”

Chu Cầm suy nghĩ một chút, nhớ tới hình như trước kia anh có từng tham gia qua mấy trận đấu này.

“Không phải chứ.”

“Đúng mà!” Hạ Tang tựa cằm vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng mà đúng mà!”

Chu Cầm dịu dàng đưa mắt nhìn, nhìn thấy cô gái đang trong lòng anh: “Nếu như khi đó biết em tham gia, anh cũng sẽ nhường lại cho em.”

“Cứ như thế là anh đang sỉ nhục em sao, Chu Cầm.”

Anh cong cong mắt, dịu dàng xoa đầu cô: “Nào dám.”

“A Đằng, về sau cho dù xày ra bất cứ thứ gì, lúc em muốn anh phải ôm em, anh cũng đừng từ chối đấy nha.”

“Cho anh một lý do không thể từ chối.”

“Bởi vì nếu anh từ chối, em sẽ rất mất mặt.”

Anh nở nụ cười: “Em ở trước mặt anh, lúc mất mặt còn ít sao?”

“Anh lắm lời làm gì chứ, cứ đồng ý là được rồi.”

“Được, đồng ý.”

Chu Cầm nhìn bảng chỉ dẫn trên trạm xe buýt, không muốn nói: “Em phải xuống xe rồi.”

Hạ Tang lắc đầu, ở trong lòng anh: “Không xuống, chúng ta cùng ngồi đến điểm cuối đi, sau đó lại trở về.”

“Em trong lòng anh rất thoải mái sao?”

Hạ Tang hít sâu một hơi, lần thứ hai vùi mặt vào áo lông thô ráp của anh: “Thoải mái muốn chết.”



Xe buýt vẫn đi đến trạm cuối ở ven hồ phía Nam, trên xe buýt cũng trống trơn, lái xe bất đắc dĩ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cặp đôi tình tứ ôm nhau: “Giao ban.”

Hạ Tang nói: “Bác tài, chúng con ngồi trở về.”

“Không được, chiếc xe này không chạy hướng trở về, tôi phải tan làm.”

Chu Cầm chỉ còn cách dẫn Hạ Tang xuống xe, đi ra trạm giao thông công cộng, xung quanh là một vùng hoang vu, ngã tư đối diện có một công viên ven hồ rất lớn.

Do khu vực xung quanh tuyến đường phía Nam vẫn đang được phát triển và xây dựng, vì vậy, ngay cả khi công viên được xây dựng, nó vẫn ở trạng thái nửa hoang tàn.

“Cho tới bây giờ em chưa từng đi đến đây luôn.” Hạ Tang kinh ngạc nói: “A Đằng, anh và em vào xem đi.”

Chu Cầm nhìn bốn phía xung quanh: “Em về nhà trễ có bị mắng không?”

Hạ Tang nghĩ đến mấy ngày nay Đàm Cận vẫn đang giận dỗi cô, cũng nói được làm được, mặc kệ cô.

Ngay cả cô chơi với Hứa Thiến, bà ấy cũng chẳng nói gì, giống như hoàn toàn thất vọng về cô rồi.

“Sẽ không đâu, mẹ em buông tha cho em rồi.”

“Cái gì?”

“Không phải… Mẹ em suy nghĩ cẩn thận lại, chỉ muốn thành tích em cứ ổn định như thế, bà ấy không quản em nữa.”

Hạ Tang nhìn thấy trong công viên thế còn có vòng quay chọc trời loại nhỏ, vì thế chủ động nắm lấy tay anh: “A Đằng, cùng em đi xem đi.”

Chu Cầm do dự vài giây, dùng sức nắm lấy tay cô.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.