Buổi tối, khi Hạ Tang về đến nhà, cô rất bất ngờ khi thấy bố mình là Hạ Thư An cũng tới. Ông và Đàm Cận không nói gì với nhau, chỉ ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Thái độ của Đàm Cận đối với Hạ Thư An đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không hở một tí là lại kích động cãi cọ chì chiết nhau giống như quá khứ nữa.
Có lẽ… cũng là bởi vì đã nhận rõ, bà và người đàn ông này đã không còn khả năng gì nữa.
Bây giờ, chẳng qua ông chỉ là bố của con bà mà thôi, đã chẳng còn quan hệ gì khác nữa.
“Tang Tang, con không sao chứ?” Hạ Thư An trông thấy Hạ Tang vào nhà thì lộ ra vẻ mặt ân cần: “Bố cố ý tới thăm con một lát, bố cũng đã biết những tin tức trên mạng kia rồi. Tang Tang, xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao con không nói cho bố biết?”
Sau khi kiện đêm ba mươi Tết kia, Hạ Tang đã có khúc mắc trong lòng với Hạ Thư An, cô cứng nhắc nói: “Nói cũng vô ích, bố cũng chẳng giúp được con.”
“Bố là bố của con! Con bị thằng khác bắt nạt ở trường, bố nhất định sẽ ra mặt giúp con.”
“Nhưng người đó chính là Kỳ Tiêu, không phải bố và nhà họ Kỳ là hàng xóm à? Còn phải dựa vào tập đoàn Tiêu Dương nhà bọn họ trên phương diện làm ăn nữa mà.”
Hạ Thư An không phản bác được, quay đầu nói với Đàm Cận: “Xảy ra chuyện như này, bà làm mẹ kiểu gì thế? Còn là trưởng phòng giáo vụ nữa chứ!”
“Ông có thể đừng giội nước bẩn lên người tôi không?” Đàm Cận khoanh tay, kiêu ngạo và lạnh lùng nói: “Cho dù tôi có sơ xuất trong việc dạy bảo con thì cũng tốt hơn cái người làm bố mà trực tiếp đẩy con gái vào trong hố lửa. Tôi không bao giờ để cho con gái của mình đi lấy lòng bạn làm ăn vào đêm ba mười Tết.”
“Bà… bà nói cái gì thế?! Lúc đó tôi không hề biết…”
“Tôi cứ nói như vậy đấy.”
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Hạ Tang vội vàng hỏi: “Bố, hôm nay bố tới có chuyện gì không?”
“Bố chỉ ghé thăm con một lát thôi.” Hạ Thư An đứng dậy đi tới bên cạnh Hạ Tang, sờ đầu cô: “Con gái rượu, con bị thiệt thòi rồi. Về sau, cho dù có bất kì chuyện gì thì nhất định phải lập tức nói cho bố biết nhé.”
Mặc dù Hạ Tang cảm thấy tức giận ở trong lòng nhưng suy cho cùng, Hạ Thư An cũng là bố của cô.
“Bố, sau này có chuyện gì thì con cũng sẽ nói cho bố biết, nhưng bố đừng có mà cãi nhau với mẹ mỗi lần về nhà nữa.”
“Được.” Lòng Hạ Thư An tràn ngập tình yêu thương, nhìn cô đầy đau lòng: “Bố nghe lời con, sẽ không tiếp tục cãi nhau với mẹ con nữa.”
Chóp mũi của Đàm Cận hơi đỏ lên, bà nghiêng mặt đi, cảm xúc dưới đáy mắt rất phức tạp.
“Tiểu Tang, sắp tới con đừng lên mạng, cũng đừng xem những bình luận trên mạng kia.” Bà dặn dò Hạ Tang: “Chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ hết rầm rộ thôi, tuyệt đối đừng làm ảnh hưởng tới việc thi đại học của con.”
“Mẹ, con sẽ không xem đâu.” Hạ Tang sợ mẹ biết chuyện của Chu Cầm thì lại phức tạp thêm, cô giải thích: “Mấy lời trên mạng đều là lời đồn đãi chửi bới con, mẹ cũng đừng xem.”
“Dĩ nhiên là mẹ tin tưởng con rồi.” Đàm Cận lườm Hạ Thư An một cái: “Để tẩy trắng cho con trai của bọn họ mà nhà họ Kỳ không từ một thủ đoạn nào, mua chuộc tài khoản blogger, mua thủy quân* để chửi bới người. Nếu như ông là một người bố có tài, có trách nhiệm thì con bé cũng không đến nỗi bị người ta ức hiếp thành cái dạng này!”
*thủy quân: là người được thuê để định hướng dư luận theo hướng mà người ta muốn.
“Nhà họ Kỳ vốn là nhà giàu có quyền lực.” Hạ Thư An cau mày nói: “Tôi thừa nhận là không bằng nhà của bọn họ, chuyện lần này, Kỳ Mộ Đình còn cố ý tới tìm tôi.”
“Bố của Kỳ Tiêu tới tìm bố à?” Hạ Tang kinh ngạc nhìn Hạ Thư An.
“Ừ, vì chuyện của con trai ông ta, ông ta hi vọng bố có thể khuyên nhủ con một chút, đừng cắn chết không buông nữa, nếu không, người bị thiệt chính là bản thân con.”
Tay của Hạ Tang bỗng nhiên nắm chặt thành nắm đấm: “Vậy... vậy bố... bố đồng ý tới khuyên con à?”
Hạ Thư An lắc đầu, đặt tay lên vai cô: “Mặc dù những năm nay, bố gây dựng sự nghiệp khó khăn, nhưng Tiểu Tang con chính là con gái duy nhất của bố. Con bị uất ức lớn như thế này, sao bố còn có thể đứng về phe người ngoài nữa! Suýt nữa bố đã đánh nhau với Kỳ Mộ Đình, ông ta cũng rất tức giận, bảo bố tự giải quyết cho tốt đi.”
Đôi mắt của Hạ Tang hơi đỏ lên, cô níu lấy góc áo của Hạ Thư An: “Như vậy có ảnh hưởng tới công ty của bố không?”
“Yên tâm, cùng lắm là không hợp tác nữa, bố cũng không phải kẻ không có chút tài cán gì.” Hạ Thư An an ủi cô: “Ông ta muốn phá bố thì cũng không dễ dàng như vậy!”
“Cảm ơn bố.”
Cô cứ tưởng rằng Hạ Thư An lại bởi vì Kỳ Mộ Đình mà tạo sức ép lên người cô, nếu quả thật là như vậy, ngày tháng của Hạ Tang thật sự không tươi sáng nổi nữa.
Cũng may, bố mẹ đều đứng về phía cô trong chuyện này, điều này khiến cho tâm trạng của cô bỗng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bố, bố yên tâm đi, con sẽ không làm ầm ĩ nữa đâu.” Hạ Tang nói với Hạ Thư An: “Lần này, coi như là tcon thua.”
Những cách có thể thử, cô đều đã thử hết rồi.
Nhiều bạn học như vậy, bao gồm cả người đã từng là lớp phó thể dục, còn có lớp trưởng Khương Kỳ Minh… những bạn học đã từng bị Kỳ Tiêu bắt nạt đều lấy hết can đảm để đứng ra nói rõ tình hình thực tế với cánh nhà báo.
Nhưng bởi vì chuyện bắt nạt vốn đã khó lấy bằng chứng, không có chứng cứ xác thực để có thể đập chết Kỳ Tiêu thì Kỳ Mộ Đình sẽ có cách để thay đổi hướng gió của dư luận, cuối cùng vẫn tẩy trắng cho con trai của mình trở thành người bị hại.
Hạ Tang thực sự mệt rồi.
Sắp tới kì thi tốt nghiệp cấp ba, cô không muốn lại làm liên lụy tới nhiều người bên cạnh mình hơn nữa.
Sau khi trưởng thành, thế giới mà mình trông thấy càng đen tối hơn so với thế giới trước kia, nhưng đúng như lời Hứa Thiến nói, chỉ có tự mình có bản lĩnh thì mới có thể vén lên màn sương dày âm u, trông thấy bình minh.
…
Giữa tháng năm, cuối cùng, Hạ Tang vẫn đi đến ngôi nhà nằm ở ga tàu hỏa phía Bắc của Chu Cầm.
Xuyên qua con ngõ nhỏ quanh co sâu thẳm, rất nhiều hồi ức tràn ra mãnh liệt cứ như phạm nhân sắp được thả ra chạy như điên xông ra khỏi nhà tù.
Bi thương và nhung nhớ, tựa như gió lùa qua phòng, mang đến tin tức về anh, chui tọt vào mọi ngóc ngách trong lòng cô.
Hạ Tang đứng ở trước cổng nhà trống trải, đứng lặng một hồi lâu.
Cửa hàng tạp hóa đóng kín cửa, có một tờ giấy nhỏ dán ở trước cổng, viết bốn chữ “Hoàn toàn đóng cửa”.
Chu Cầm là đi thật, không hề để lại một câu nào, cũng không nói hẹn gặp lại. Có lẽ là… cũng không còn gặp lại nữa, nói hẹn gặp lại cũng chỉ khiến lòng chua xót hơn.
Bọn họ… chính là không đúng lúc như thế.
Nếu như, bọn họ không quen biết nhau vào mùa đông rét căm căm, mà là vào mùa xuân, có lẽ bọn họ… còn có thể có cơ hội nắm tay nhau lao vào giữa mùa hè.
Hạ Tang giơ tay ra sờ lên cánh cửa gỗ phơi gió phơi sương, nói bằng giọng rất nhỏ: “A Đằng, xin lỗi anh nhiều lắm, em vẫn thua rồi.”
Gió thổi vào cần cổ cô, lành lạnh, cô nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu ở trong kính cửa sổ, tóc đã ngắn đến mức không thể che kín cổ.
Không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể dài ra đến mức lại có thể cắt kiểu tóc Hime.
Không quan trọng, người thiếu niên thích cô để kiểu tóc Hime kia, có lẽ cả đời này đều không thể gặp lại nữa.
Hạ Tang lấy sợi dây chuyền hình chiếc lá ở trong cổ áo ra ngoài, đặt lên bên môi rồi khẽ hôn lên nó, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào trên chiếc lá cây màu bạc.
“A Đằng, nếu như gặp nhau không đúng lúc, em cũng phải thử quên anh đi, lao vào cuộc sống mới.”
Cô lau sạch nước mắt, xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.
...
Hạ Tang sải bước rời khỏi ngõ nhỏ, nhưng cô lại nghe thấy tiếng chó sủa gầm gừ ở trong quán thịt chó ven đường tại khu phố cũ kĩ.
Cô ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy một người đàn ông nhảy xuống khỏi xe hàng bẩn thỉu của quán thịt chó. Ông ta nhận lấy một cái lồng sắt, bên trong lồng bằng lưới sắt đang nhốt một con chó mực to, trông hơi quen quen.
Hạ Tang dè dặt đi tới, gọi một tiếng để thăm dò thử: “Hắc Hắc?”
Con chó mực to đùng dựng đứng tai lên một cách rõ rệt, dường như nó vẫn còn nhớ rõ Hạ Tang, nó liều mạng dùng móng vuốt cào vào lưới sắt của cái lồng, sủa gâu gâu ầm ĩ.
Hình như người đàn ông kia cảm thấy ồn ào, ông ta dùng gậy sắt đập vào lồng sắt, quát to một tiếng: “Ồn ào cái gì thế?”
Hạ Tang vội vàng tiến lên nói: “Con chó này… các chú định làm gì thế?”
Người đàn ông chỉ chỉ vào tấm biển quán thịt chó của mình: “Mày cảm thấy thế nào?”
“Có thể con chó này có chủ đấy, các chú làm như vậy… là phạm pháp.”
“Cái gì mà phạm pháp chứ? Con bé này, mày đừng nói lung tung. Con chó này chạy lung tung ở gần đây lâu lắm rồi, dân cư quanh đây đều rất sợ nó, đây là tao trừ hại cho dân đấy.”
Người đàn ông nói xong, ôm cái lồng muốn đi vào cửa hàng. Hạ Tang vội vàng ngăn ông ta lại: “Con chó này là của cháu.”
“Mày có bằng chứng gì không? Có thẻ của con chó này không?”
“Không có, nhưng cháu chính là chủ của nó.” Hạ Tang lấy điện thoại ra: “Nếu như chú cứ khăng khăng muốn giết nó, cháu cũng chỉ có thể báo công an thôi. Cháu thấy nguồn cung của quán thịt chó nhà chú rất có vấn đề đấy, người ăn có bị bệnh hay không cũng không biết được.”
Chủ cửa hàng thấy cô quyết tâm muốn cứu con chó này, đương nhiên là không muốn dính líu tới công an, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, thả con chó này ra, để cho Hạ Tang mang nó đi.
Hạ Tang không có dây xích, chỉ có thể nói với Hắc Hắc: “Mày đi theo tao đi, tuyệt đối không được chạy lung tung nhé. Tao dẫn mày tới cửa hàng thú cưng để tắm rửa trước.”
Hắc Hắc cũng bị hoảng sợ vô cùng, đương nhiên là đi theo bên cạnh Hạ Tang không rời một bước, đi tới cửa hàng thú cưng.
Hạ Tang để cửa hàng thú cưng tắm cho Hắc Hắc một lượt, sau đó, bắt giận và tiêm phòng cho no, tiện thể còn gọi điện thoại cho bên quản lý thị trường, tố cáo quán thịt chó có lòng dạ hiểm ác kia.
Sai khi Hắc Hắc tắm rửa xong, cả người thơm ngát, lại trở thành dáng vẻ oai phong trước kia.
Thật ra thì Hạ Tang có hơi sợ chó, thật sự không dám đến gần nó.
Hắc Hắc nhìn rõ sự sợ hãi của Hạ Tang, vì thế, nó lẳng lặng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
Trong lòng cô vẫn còn tình cảm với Chu Cầm, yêu ai yêu cả đường đi, thế là đi tới, cúi người sờ đầu con chó.
Hắc Hắc vô cùng ngoan ngoãn cọ cọ vào tay cô.
“Chủ của mày làm sao thế, đi mà mặc kệ mày à? Thật quá đáng.”
Con chó nhìn cô với vẻ rất hiền, há mồm, lộ ra “nụ cười” ngốc nghếch.
“Nhưng mày cũng đừng trách anh ấy. Anh ấy bị thương rất nặng, còn chẳng bảo vệ nổi bản thân thì làm sao có thể bảo vệ mày được.”
Hạ Tang ngồi xổm xuống, thở dài nói: “Sau này để tao chăm sóc cho mày nhé.”
Hắc Hắc thân mật liếm tay cô.
“Nhưng mà tao không khỏe như anh ấy đâu, mày phải nhẹ nhàng một chút. Còn nữa, mẹ tao hơi dữ, lát nữa về nhà, mày tuyệt đối đừng sủa lung tung nhé.”
Hạ Tang chọn một sợi dây dắt tương đối to, dắt Hắc Hắc ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Khi đi ngang qua cầu vượt, Hạ Tang trông thấy một cô gái quen thuộc vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt con chó, nóng nảy hét lên: “Hắc Hắc! Mày ở đây à?! Tốt quá rồi! Tao còn tưởng làm mất mày rồi!”
Nói xong, cô ta muốn cầm lấy dây dắt trong tay Hạ Tang. Hạ Tang vội vàng lùi ra sau hai bước, không cho cô ta đụng vào sợi dây.
Hồ Chỉ Ninh quan sát Hạ Tang một lát, lạnh nhạt nói: “Là cậu à?”
“Cậu là hàng xóm của Chu Cầm.” Hạ Tang cũng nhận ra Hồ Chỉ Ninh: “Anh ấy giao chó cho cậu à?”
“Đúng vậy.” Hồ Chỉ Ninh đi tới, muốn sờ Hắc Hắc. Không ngờ, Hắc Hắc lại sủa “Gâu” một tiếng với cô ta, dọa cô ta sợ hãi vội vàng lùi lại hai bước.
“Mau trả chó lại cho tôi.”
Hạ Tang lắc đầu: “Cậu sợ nó như này, có thể chăm sóc tốt cho nó sao?”
“Không liên quan đến cậu.” Hồ Chỉ Ninh hung dữ nói: “Đây là Chu Cầm đưa cho tôi!”
“Chu Cầm bị thương rất nặng, đợt trước vẫn luôn ở trong bệnh viện. Hắc Hắc là do chú Chu giao cho cậu đúng không?”
“Có khác gì nhau chứ? Dù sao con chó mực này chính là chó của tôi.”
“Lúc nãy tôi vừa cứu nó từ quán thịt chó đấy, tôi tắm cho nó, làm kiểm tra tổng quát, lấy giận tiêm phòng, tổng cộng tốn hơn một nghìn tệ, bây giờ, nó là của tôi.”
Hạ Tang nói xong, cũng không để ý xem Hồ Chỉ Ninh có vui hay không, cô dắt chó đi xuống bậc cầu vượt.
Hồ Chỉ Ninh thở phì phò hét lên với cô: “Cậu tưởng cậu sẽ đợi được anh ấy chắc? Cậu tưởng cậu còn có thể đợi được anh ấy sao!”
“Tôi biết anh ấy sẽ về nữa.” Hạ Tang nghiêng đầu, thờ ơ nói: “Từ trước đến nay tôi cũng sẽ không đợi, cầm lên được thì... thả xuống được.”
...
Hạ Tang dắt Hắc Hắc về nhà.
Không cần nghi ngờ, người có bệnh sạch sẽ và gia trưởng nghiêm khắc như Đàm Cận chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình——
“Hạ Tang, con làm sao thế? Sao lại mang theo chó về nhà hả?! Con học đến ngu người rồi sao?”
“Chúng ta là mỗi nhà một tầng, cũng không có hàng xóm, có thể nuôi Hắc Hắc ở ngoài cửa, không cho vào nhà, cũng sẽ không làm phiền ai khác, xin mẹ đó.”
“Không được, nói gì cũng không được!” Đàm Cận đứng ở cạnh cửa, từ chối một tiếng: “Chó to như vậy, lại còn là chó cỏ, trông cũng đáng sợ.”
Hắc Hắc ngồi sau lưng Hạ Tang một cách đáng thương.
“Nó rất ngoan, sẽ không cắn người đâu, cũng sẽ không sủa lung tung.”
“Vậy cũng không được ! Mẹ làm gì có thời gian để chăm sóc nó chứ?!”
“Không cần mẹ chăm, chuyện dắt chó đi dạo hằng ngày cứ giao cho con, thức ăn cho chó... con cũng tự bỏ tiền mua.”
“Vậy sau khi con thi tốt nghiệp cấp ba xong, lên đại học thì làm thế nào?”
“Con... con sẽ mang nó đi! Con sẽ nghĩ cách, sẽ không bỏ rơi nó!”
“Nói không được là không được.” Đàm Cận có thái độ rất kiên quyết: “Mau đuổi nó đi!”
Hạ Tang nghiêng đầu, nhìn bản thân với mái tóc ngắn ngủn ở trước cửa kính ra vào.
Chuyện của Kỳ Tiêu tạo thành cảm giác thất bại to lớn đối với cô, bất kể như thế nào, trong chuyện của Hắc Hắc này, Hạ Tang phải dốc hết sức lực để làm cho tốt.
Cô không thể bảo vệ được người, ít nhất, còn có thể bảo vệ được Hắc Hắc.
“Vậy thì con chỉ có thể mang nó tới chỗ bố thôi.” Hạ Tang liếc nhìn Đàm Cận: “Nhà bố có sân rộng, chắc là sẽ nhận Hắc Hắc.”
“Ừ ừ, mang tới chỗ bố con đi. Không phải bố con hiểu con nhất à?” Đàm Cận lạnh lùng chế giễu: “Hừ, để xem ông ta thương thật lòng hay là thương ngoài mồm.”
“Vâng, vậy bây giờ con về phòng thu dọn quần áo đây.”
“Chờ một chút, con thu dọn quần áo làm gì?”
“Qua đó ở mấy ngày với Hắc Hắc, tiện thể cũng bồi dưỡng tình cảm với mẹ kế một chút, chắc hẳn bố sẽ rất vui.”
“...”
“Có mẹ ghẻ thì có cha kế, coi con như cái đinh trong mắt thôi, con còn vội vàng sấn vào nịnh nọt.” Đàm Cận liếc mắt: “Thôi thôi, nuôi ở ngoài cửa đi, không được để nó vào nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]