Trong một buổi tiệc ở năm trước, cuối cùng Hạ Tang cũng hiểu được vì sao Đàm Cận không tiếc ngàn dặm xa xôi đến thành phố Đông Hải bắt cô trở về, nghiên nhân là --- Xem mắt. 
Đó là tiệc họp lớp của mấy người bạn của bà, xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên, trong đó có một người bạn thân là dòng dõi thư hương thế gia, cũng dẫn theo người con trai làm tiến sĩ hai mươi sáu tuổi đến. 
Đàm Cận và người dì này hình như đã thống nhất ý kiến, cố ý sắp xếp cho cô và người bác sĩ ấy ngồi gần nhau, lúc nói chuyện cũng như vô tình khen hai người thông minh, bằng cấp cao, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ. 
Duy chỉ có một chỗ, vị tiến sĩ trẻ tuổi này có chút hói đầu. 
Đương nhiên, nhóm các người dì này cũng nhìn ra, học vấn chỉ là tượng trưng. 
Hạ Tang nhìn thấy ánh mắt đánh giá cao của Đàm Cận dành cho Lưu Tồn Tuấn. 
Lưu Tồn Tuấn cũng hiểu về những lễ nghi trên bàn rượu, vứa khéo léo nói chuyện lại khéo léo kính rượu cho mọi người, ngoài miệng toàn nói lời hay. 
Nhóm các người dì này trên mặt đầy ý cười, không nhịn được mà khen ngợi anh ta: “Nhìn đi, Tồn Tuấn lễ phép quá.” 
“Trẻ như vậy, đã là một tiến sĩ luật của đại học Columbia rồi.” 
“Thật lợi hại!” 
Hạ Tang vô cùng rầu rĩ, giống như xung quanh đầy náo nhiệt, nhưng cô chỉ lo cúi đầu ăn cơm. 
Lúc này ăn uống đã trở thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-cong-chua/2823921/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.