Sau khi xem phim xong, bốn người theo dòng người từ rạp chiếu phim ra, bàn tay Hạ Tang đang ôm hai con búp bê hoạt hình, tay kia thì nắm chặt tay Chu Cầm.
Hứa Thiến thấy hai người lại hòa thuận lại với nhau, đùa đùa nói: “Nghĩ đến các cậu lúc học trung học ấy, ngay cả nắm tay cũng chẳng dám nắm, sợ để cho người khác biết đấy. Bây giờ lại có thể quan minh chính đại mà nói chuyện yêu đương này, ngay cả lúc chiến tranh lạnh cũng cảm thấy nhàm chán nữa.
Hạ Tang kéo tay anh, quay đầu lại cười nói: “Chúng tớ không có chiến tranh lạnh, vẫn luôn rất tốt mà, đúng không, anh Cầm.”
“Ừm.” Anh thản nhiên trả lời: “Lý Quyết, cậu đưa Hứa Thiến về trường học đi.”
Lý Quyết đứng bên cạnh Hứa Thiến: “Yên tâm.”
…
Lý Quyết và Hứa Thiến đi vào sân trường, gió đêm mùa hạ mang theo cảm giác mát mẻ, dễ chịu, thổi qua làn sa, rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Trên đường trở về ký túc xá, Hứa Thiến nhìn thấy Lâm Chỉ Ngôn đứng dựa vào thân cây, hình như đã chờ rất lâu rồi.
Trong lòng dân lên từng đợt đau lòng, có một khoảng trống dần xâm chiếm lấy hết lòng cô.
Lâm Chỉ Ngôn đứng thẳng dậy, nhìn về phía cô, nghiêm túc hỏi: “Hứa Thiến, em đi chơi ở đâu lại về trễ như thế này?”
Hứa Thiến nghe thấy câu đầu tiên anh hỏi như thế, đương nhiên là hỏi thế này, một chút đau lòng cũng đã bị phẫn nộ thay thế hết rồi.
“Chúng ta chia tay rồi, anh không có tư cách để quản tôi.”
“Chuyện chiều hôm nay, chúng ta có thể nói chuyện sau.”
“Không còn gì để nói cả.”
Hứa Thiến cố ý nắm lấy tay Lý Quyết: “Thấy không, anh ấy là bạn trai mới của tôi, chúng tôi đã quen nhau rồi.”
Vẻ mặt Lâm Chỉ Ngôn chẳng có biểu hiện gì nhìn sang Lý Quyết: “Là cậu ta sao?”
“Anh ấy thì làm sao, anh ấy sẽ không đạp một chân mấy thuyền!”
“Được, cô cũng đừng hối hận.”
“Yên tâm, tuyệt đối không hối hận.”
Hứa Thiến chẳng muốn nói thêm gì với Lâm Chỉ Ngôn nữa, nắm chặt tay Lý Quyết, vội vàng rời đi.
Dưới lầu ký túc xá, Hứa Thiến ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, cho tôi mượn chó độc thân cậu một chút, giả vờ thành bạn trai, để cho Lâm Chỉ Ngôn đừng dây dưa nữa”
Lý Quyết quay lại, xem thường liếc cô một cái: “Ai muốn giả làm bạn trai cậu chứ.”
“Không muốn thì xem như…”
Ngay tại lúc Hứa Thiến sắp sửa bỏ qua cậu, bỗng nhiên Lý Quyết nắm ngược lại tay cô ấy.
Hứa Thiến khó hiểu nhìn cậu, trong con mắt tối đen của Lý Quyết lộ ra chút kiên nghị và chấp nhất: “Tôi chỉ coi là thật.”
Hứa Thiến phản ứng rất lâu, cô nghe hiểu lời cậu nói, thoáng ngạc nhiên: “Cậu sẽ không với tôi…”
“Nói rõ.”
“…”
Lý Quyết nắm chặt lấy tay cô, dùng sức đến mức cô có chút đau, dùng sức muốn rút tay về nhưng Lý Quyết không cho cô cơ hội này.
“Lý Quyết, cậu làm tôi đau đấy, mau buông ra.”
Lý Quyết cũng ý thức được mình vì chút khẩn trương mà làm chuyện quá đáng, buông lỏng cô ra, thở dài: “Thật xin lỗi, lần đầu tiên nói rõ với bạn gái.”
“Thế thì sao chứ, cậu vào đống rác tìm bạn trai nói chuyện yêu đương, nói chuyện mờ ám.”
Hứa Thiến tức giận liếc mắt trừng cậu một cái: “Đừng tưởng rằng cậu tỏ tình với tôi, tôi sẽ… tôi sẽ không nỡ chửi cậu!”
Lý Quyết nở nụ cười: “Đồng ý tôi sao?”
“Đương nhiên không.” Hứa Thiến vẫn từ chối: “Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ trở về nhà, trong nhà đã sắp xếp cho tôi rồi.”
“Tôi biết.”
“Sao cậu lại biết được.”
“Tôi theo dõi Weibo của cậu.”
Lý Quyết dựa vào tường, ánh đèn đường chiếu vào mặt của anh, dáng vẻ cô cùng sắc bén, vẻ mặt cũng rất dịu dàng: “Cậu nói tương lai mơ hồ, không muốn trở về, nhưng cũng chẳng có lý do để ở lại…”
Hứa Thiến lập tức đỏ mặt: “Cậu… Cậu theo dõi Weibo tôi à!”
“Đâu chỉ Weibo, tiểu hồng thư nữ thần gì đấy, tôi cũng chú ý.”
“…”
Hứa Thiến không còn gì để nói, rất lâu sau, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Tôi thì tính là… nữ thần cái gì chứ.”
Cô sớm không phải rồi.
Chàng trai quay đầu sang đối diện với cô, còn vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu là nữ thần của tôi.”
Khuôn mặt Hứa Thiến cũng dần nóng lên, một nửa là xấu hổ, một nửa khác là… rung động.
Mặc dù nói chuyện yêu đương với Lâm Chỉ Ngôn hơn một năm, cũng chưa từng theo dõi Weibo hay cái gì của cô.
Bị một người lặng thầm chú ý, quan tâm, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Lý Quyết, thật xin lỗi, tôi vừa mới chua tay.” Cô buồn buồn nói: “Không có cách nào để bắt đầu một mối quan hệ khác, hơn nữa chúng ta đã đối đầu nhiều năm như thế.”
“Đã hiểu.” Lý Quyết nhẹ nhàng thở ra: “Nói ra cho cậu biết, trong lòng đã thoải mái, có thể không còn suy nghĩ gì quay về chơi bóng.”
“Cậu phải đi sao?”
“Ừm.” Cậu gật đầu: “Lần này trở về chủ yếu là muốn nhìn cậu một chút, đã gặp được, ngày mai sẽ trở về.”
“Thế… Khi nào cậu quay trở lại?”
“Không biết.” Lý Quyết nhún vai: “Tôi có một trận đấu rất quan trọng, phải bắt đầu cấm cửa tập luyện.”
“Là thi đấu vào đội quốc gia sao, tôi có nghe Hạ Tang nói qua.”
“Đúng thế, đây là lần đầu tiên tôi tham gia trận đấu quan trọng như thế.” Lý Quyết nở nụ cười thoải mái: “Thắng, công thành danh toại, thua thì tiếp tục cố gắng!”
Hứa Thiến nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai cậu: “Nhất định sẽ thắng!”
“Bỗng nhiên nghĩ, nếu cậu có thể đến cỗ vũ cho tôi thì tốt rồi.”
“Sao có thể chứ.”
“Đúng thế, là tôi mơ mộng hão huyền rồi.” Lý Quyết giơ tay lên, tiêu sái xoay người: “Đi đây.”
“Bye.”
Đi được vài bước, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Thiến vẫn chưa rời đi, vẫn còn nhìn theo bóng dáng cậu.
Thấy cậu quay đầu lại, Hứa Thiến cuống quít xoay đầu vào cửa ký túc xá.
Cậu hô lên: “Này.”
“Cái gì?” Cô luống cuống tay chân đứng lại.
“Nếu cậu không có lý do để ở lại…” Lý Quyết nhìn cô hô lớn: “Vậy tôi cho cậu một lý do.”
“Cái gì thế?”
“Tôi thắng, cậu ở lại vì tôi, chúng ta cùng nhau phấn đấu.”
…
Sau khi Chu Cầm về nhà một cũng chẳng nói câu nào, đương nhiên anh cũng xem Hạ Tang như không khí, không để vào mắt.
Hạ Tang còn cố chấp kéo lấy tay anh, từ dưới lầu đến lên lầu, từ phòng khách theo đến nhà vệ sinh.
Cô biết Chu Cầm đang hờn dỗi, hôm nay chuyện ở rạp phim, là do cô không tốt, không chỉ có lòng trở thành lòng lang dạ thú, còn nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.
Nhưng nếu không có chuyện Hứa Thiến và Lâm Chỉ Ngôn lúc chiều, Hạ Tang cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế…
Cho dù nói thế nào thì cũng đều là lỗi của cô.
Chu Cầm rất cưng chiều cô, khó tránh làm cô được cưng chiều nên kiêu căng.
Hạ Tang cùng anh đi vào nhà vệ sinh, Chu Cầm muốn đóng cửa lại, nhưng cô nắm lấy tay anh không chịu buông ra.
Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Buông tay.”
“Không muốn.” Hạ Tang lắc lắc đầu: “Trừ khi anh không giận em nữa.”
“Anh phải đi tắm.” Chu Cầm lấy khăn mặt xuống: “Trừ khi em muốn tắm chung với anh.”
Hạ Tang cuối cùng cũng buông tay, cũng không định quay ra ngoài, đứng ở cửa nhà vệ sinh, vô cùng đáng thương nhìn anh.
Chu Cầm biết cô đang cố ý tỏ vẻ đáng thương, ở cùng nhau lâu như thế, mỗi lần cãi nhau đều thế này khiến anh luôn mềm lòng.
Cô không chịu ra ngoài, anh cũng không nói gì, xem như không có ai tiến vào vòi hoa sen.
Mỗi một chỗ trên người anh cô đều cảm thấy quen thuộc, cũng không sợ khi nhìn thấy.
Lúc này dáng người đàn ông là hoàn mỹ nhất, mang theo khí chất thanh xuân của thiếu niên, lại có cảm giác thành thục của một người đàn ông, cơ thể đầy đặn, xinh đẹp là không thô tục.
Để ý đến ánh mắt cô gái đang nghiêng người lén nhìn trộm, Chu Cầm thoải mái xoay người, nhìn cô: “Nhìn đủ chưa?”
Hạ Tang thấy anh phát hiện ra mình, mặt cũng đỏ hết lên, chân tay luống cuống lui ra ngoài cửa, khép hờ cửa cho anh.
Nửa tiếng sau, Chu Cầm tắm rửa xong từ trong nhà vệ sinh đi ra, mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, lau tóc, ngồi vào trước bàn học, mở máy tính chuẩn bị thứ tự thí nghiệm.
Hạ Tang đã đi đến, vô cùng thân thiết từ phía sau ôm lấy anh, guống như con chó nhỏ ngửi mùi hương bạc hà trên cổ anh.
Chu Cầm nhắm mắt lại, cảm giác cơn gió mùa hè thổi từng đợt quét qua làn da anh, làm nảy sinh tình ý.
“Hạ Tang.” Yết hầu anh lăn lộn lên xuống, mở mắt ra, thấp giọng nói: “Bây giờ anh không có thích thú gì.”
Hạ Tang dừng lại, bình tình một chút lại xoay người ngồi xuống cạnh bàn học: “Rõ ràng là đang tức giận.”
“Không nên tức giận?”
Hạ Tang cảm thấy đôi mắt tối đen lại của chàng trai thản nhiên đảo mắt nhìn cô, giống như muốn đặt cô dưới kính hiển vi, mỗi một thay đổi trên mặt đều không rõ ràng.
Anh cứ bình tĩnh như thế, cô càng cảm thấy không ổn.
Hạ Tang chịu không nổi ánh mắt của anh, buồn buồn nói: “Em giải thích với anh còn không được sao? Đừng tức giận như thế, em muốn cùng anh vui vẻ hơn một chút.”
“Sau này lại nói sau.”
Lực chú ý của Chu Cầm lại đặt trên màn hình máy tính lần nữa, đầu ngón tay thon dài gõ lên bàn phím: “Bây giờ tạm thời không muốn để ý đến em.”
“Lúc trung học ấy, tuy không thể ở chung một chỗ với anh, nhưng lúc ấy A Đằng không đối với em như thế này.”
“Tang Tang của khi đó… cũng không không tin anh.”
Hai người im lặng một lát, anh nghe thấy tiếng xoay người, bước chân lên lầu của cô.
Sau đó, cô đóng cửa phòng lại, chỉ còn anh nhìn ánh sáng xanh từ đèn máy tính hắc ra ngoài, chiếu đến sườn mặt lạnh lùng của anh.
Trong bóng đêm, tiếng nói bất lực của cô truyền đến: “Lúc này mới đến đâu cơ chứ, cũng đã nén giận cho nhau, cảm thấy đối phương không còn là dáng vẻ lúc đầu của mình nghĩ nữa rồi.”
Tương lai dài như thế, dài như thế…
Thật ra cô không có lòng tin, cũng không có dũng khí.
Có lẽ… kết thúc ở thời điểm tốt đẹp nhất, tương lai còn có thể giữ cho nhau một ít ký ức đẹp nhất, đáng giá nhất.
Nếu không, ký ức còn lại chỉ có thể là vẻ mặt dữ tợn nhìn nhau.
“Chu Cầm, em không muốn dẫm lên vết xe đổ của bố mẹ mình, nên…”
“Nếu em dám nói hai chữ kia ra.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, một lời đánh gãy lời cô nói: “Em dám nói…”
Trong lòng Hạ Tang vô cùng đau xót, nước mắt cũng dần rơi xuống.
“Trước kia em nói lời này bao nhiêu lần, lại xóa anh bao nhiêu lần… Là anh cho em quyền lợi này, cho em một lòng lại nhận lấy hai chữ đau lòng.” Anh quay đầu, mang theo một chút tức giận: “Em còn dám tùy tiện nói ra hai chữ này, anh sẽ lấy lại quyền lợi này.”
Trong bóng đêm, chỉ còn có thể thấy dáng vẻ mơ hồ của anh.
Cuối cùng Hạ Tang cũng chạy về phòng ngủ, ngã xuống giường, trong lòng đè nén không biết nên làm sao cho phải.
Vì sao lại ầm ĩ thành như thế này, rõ ràng thích anh như thế, chính là rất rất thích anh, mới khiến cho cô không có cách nào nghĩ về tương lai với anh.
Cô mông mông lung lung, ánh mắt còn chứa nước mắt, không biết qua bao lâu đã bị anh làm cho tỉnh.
Một câu cũng không nói, trong bóng đêm giống như một con thú đang đè nén sức lực, không hề dịu dàng, chính là muốn phát tiết hết những tức giận trong lòng.
Cô khóc lên, cầu xin anh tha thứ vài lần, nhưng anh cũng không buông tha cho cô.
Mãi đến sau nữa đêm, hai người mới vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, anh đã thức dậy rất sớm, động tác cũng rất nhẹ nhàng, lúc anh thức dậy Hạ Tang vẫn còn đang ngủ say.
Trên cổ cô tối hôm qua đã lưu lại những vết hôn chẳng dịu dàng gì.
Chỗ Chu Cầm hôn qua đã nhợt nhạt đi nhiều, sau đó chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, đắp chăn lên cho cô ấy, rót một ly nước chanh để ở đầu giường, mới đi làm.
…
Giữa trưa Hạ Tang mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng hồi lâu, đầu vô cùng nặng.
Thân thể đau nhức nhắc nhở chuyện tối hôm qua.
Sức lực anh vô cùng nhiều, cô chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
Cái loại cảm giác này, giống như lên xe hơi giẫm vào chân ga chạy nhanh đi, không biết phía trước có phải vách tường hay không, hay là ngã vào vách núi đen.
Anh và cô năm ngón tay đan nhau, giống như muốn đồng quy vu tận với cô.
Hạ Tang rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, bắt đầu lấy rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn quần áo và sách chuyên ngành.
Ngồi trên chiếc giường nhỏ, cô gửi một tin nhắn ngắn cho Chu Cầm: “Chu Cầm, em dọn về trường học đây.”
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Chu Cầm đang chạy thử ứng dụng trên trí tuệ nhân tạo, vô tình quét mắt nhìn sang màn hình di động, không để trong lòng.
Trong lòng có chút đau lòng, giống như miếng bọt biển bị thấm đầu nước, từng chút từng chút nhét đầy tim anh.
Anh đánh một quyền lên bàn phím.
Sau khi tan ca, nhóm đồng nghiệp mời anh tham gia liên hoan.
Trước kia Chu Cầm chưa bao giờ đồng ý tham gia, nhưng nghĩ đến đoạn tin nhắn kia, nghĩ đến giờ phút này trong nhà trống rỗng, Chu Cầm mới đồng ý.
Trong KTV, có vài cô gái ở phòng thị trường còn độc thân, ánh mắt như săn bắn, rơi trên người Chu Cầm, đùa vui lôi kéo anh làm quen.
Không chỉ vì anh là người có giá trị nhan sắc cao nhất, càng vì anh là thiên tài là “sinh viên hàng đầu” mới được mời đến trong nhóm nghiên cứu phát triển, tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Chu Cầm cầm ly rượu lên uống, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Có một cô gái tên Linda, ngồi lại gần anh, thuận tay dừng lại trên gối của anh, bưng ly rượu lên kính anh.
Chu Cầm cầm lấy ly rượu, chạm nhẹ vào ly cô.
Ánh mắt anh ngà ngà say, vô cùng trêu chọc người khác.
Cho dù là Linda đã làm việc nhiều năm như thế rồi, cũng chẳng có sức chống cự nào đối với mị lực của người đàn ông trẻ tuổi này, càng dán gần đến anh thêm chút nữa.
Chu Cầm không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, hơi hơi nhíu mi, ngồi xa ra, một mình rầu rĩ uống rượu.
Các cô gái thấy Linda bị bỏ rơi, châm chọc khiêu khích nói: “Mỗi lần thấy người mới tới này đẹp trai của nhóm nghiên cứu, Linda đều sẽ quấn lấy làm quen.”
“Cũng không phải là sinh viên tài hoa mới được mời đến sao, lương một năm cũng đến mấy chục đấy.
“Chu Cầm lại đẹp như thế.”
“Nghe nói Chu Cầm có bạn gái rồi.”
Trong lòng Linda vốn dĩ đang khó chịu, nghe thế thì quay đầu lại nói: “Có bạn gái thì làm sao, chỉ cần chưa kết hôn, cũng không thể chia tay.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng Chu Cầm lại nghe thấy được.
Những lời nói này giống như một cây kim đâm sâu vào lòng anh.
Đúng thế, chưa có kết hôn, không đúng thì nói chia thì chia.
Anh cầm áo khoác lên, đứng dậy rời khỏi ghế lô của KTV, lái xe về, quay về trong nhà trọ của mình.
Vốn dĩ nghĩ cô đã đi rồi, trong phòng sẽ vắng vẻ, yên tĩnh, lại không ngờ sau khi mở cửa, vẫn thấy đèn cô để cho anh, hệ thống sưởi trong phòng vẫn đang mở, không giống cảnh cô đơn anh vẫn nghĩ.
Rương hành lý của cô vẫn còn đang mở ra, bên trong ném lung tung vài món quần áo.
Chu Cầm hơi nhíu nhíu mày, dọc theo cầu thang đi đến lầu hai, dịu dàng kêu: “Bé cưng…”
Trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ ở lầu hai, Hạ Tang mặc váy ngủ màu trắng, mơ màng từ trong chăn ngồi dậy, tóc xõa lung tung.
Cô vô cùng oan ức nhìn thấy anh, dùng giọng mũi đặc nghẹt nói: “Anh Cầm, hình như em bệnh rồi, không thoải mái.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]