Chín giờ tối, Chu Cầm trở về nhà, Hạ Tang đã xối sẵn nước nóng trong bồn để anh ngâm mình, trên bàn cũng thơm phưng phức mùi thức ăn.
Chu Cầm kéo carvat, liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn, nuốt nước bọt hỏi Hạ Tang: “Đây đều là em làm?”
“Có đồ để ăn là tốt rồi, còn tỏ thái độ hả. Đây là đồ ăn em gọi bên ngoài!” Hạ Tang bực mình đáp: “Không phải đồ ăn cháy em làm.”
“Vậy thì tốt.” Trên mặt anh nở một nụ cười thoải mái, đi tới ôm cô: “Lâu không gặp em, nhớ em chết mất, mau đến đây anh ôm một cái.”
Hạ Tang cảm nhận được sự ỷ lại và nhớ nhung của anh: “Mới một ngày không gặp thôi mà!”
“Một giây dài tựa một năm.” Chu Cầm hôn lên mặt cô: “Còn em, có nhớ anh không?”
“Không nhớ, em không có dính người như anh.”
Theo lý mà nói, bọn họ đã qua thời gian yêu đương mặn nồng, nhưng sự đeo bám của Chu Cầm dường như còn nhiều hơn trước. Việc đầu tiên mỗi khi về đến nhà là ôm cô, bất kể là cô đang làm gì.
Vài lần Hạ Tang đang tắm, anh không do dự mà lao vào, cả người ướt sũng, bị Hạ Tang mắng một trận mới chuồn ra ngoài.
Hạ Tang bĩu môi, cởi áo khoác của anh, kéo anh vào trong phòng tắm: “Anh ngâm bồn đi, em đã bật nước nóng cho anh rồi.”
Bồn tắm trong nhà luôn thuộc quyền sở hữu độc quyền của Hạ Tang, cô thích dùng chút tinh dầu thơm và dầu tạo bọt nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-cong-chua/2823901/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.