Chương trước
Chương sau
 

Luân Đôn nhiều mưa bụi, không khí thì ẩm ướt, sau khi Hạ Tang từ từ thích nghi cũng bắt đầu thích khí hậu ở nơi này.

Cô rất cố gắng, lúc giáo sư trong học viện nói với cô, đều luôn khích lệ, sinh viên có thiên phú lại chăm chỉ khổ luyện thế này, rất khó kiếm.

Nhưng Hạ Tang biết, cái này không tính là gì cả, càng không đáng để giáo sư khen ngợi, bởi vì mỗi một ngày Chu Cầm… đều phải trải qua thế này.

Không bao lâu, Hạ Tang nhận được huy chương vàng trong cuộc thi Violin Paganini, là một giải thưởng vinh quang nhất, khiến cho Đàm Cận mừng như điên, vui vẻ đến bật khóc.

Sau khi Hạ Tang đại diện học viện tham gia tuần lễ âm nhạc Châu Âu, thậm chí còn tham dự ghi hình trong tiệc âm nhạc ở Luân Đôn, điều này khiến cho nghệ sĩ đàn violin quốc tịch Trung Quốc được nổi tiếng trên toàn thế giới.

Cô thường xuyên nhận được thư gửi từ Chu Cầm, khoảng cách rất xa, nên khi viết thi cũng thường phải đợi rất nhiều tháng mới có thể nhận được.

Tuy viết thư giấy không so được với tin nhắn, nhưng từng chữ viết trên bức thư dù gì cũng đầy kín cả trang giấy, thấy được tâm ý trong đó, cho nên Hạ Tang cũng tình nguyện dành phần còn lại vào trong cuộc gọi video hằng này, có thể nhận được thư tay, mang theo một chút hoa khô, đều là tin tức từ quê hương gửi đến.

Thậm chí có một thứ, Chu Cầm còn cắt một nhúm lông của Hắc Hắc để vào trong đấy, khiến Hạ Tang dở khóc dở cười.

Nghe được một bạn học người Đức nói hai ngày trước cô ấy đã đến Ý, gặp được nghệ sĩ đàn nổi tiếng thế giới Nicolai, bỏ ra năm trăm vạn đô la, nghe nói đó là thiếu gia trẻ tuổi ở Châu Á giấu tên, cạnh tranh với gia đình vĩ cầm Ý Madame Mossanne tại cuộc đấu giá, đã mua cây đàn piano Nicolai làm bằng tay này với giá gấp ba lần.

Một cây đàn tuyệt vời như thế, trong vòng nghệ thuật này ai không mơ có thể có ánh hào quang của nó chứ, thậm chí tự tay tạo nên một bài hát.

Hạ Tang và bân cùng phòng đều cảm thán có tiền thật tốt, ai muốn tặng cô một cây cầm tuyệt vời như thế, cô chắc chắn sẽ thịt nát xương tan, không gì có thể báo đáp.

Không ngờ đến chưa đến một tuần, cây đàn cho chính tay Nicolai làm này, đã được đưa đến tay của Hạ Tang!

Đương nhiên, kèm theo đàn còn có một phong thư, là chữ viết tay của Chu Cầm: “Tang Tang thân mến, kèm theo quà tặng nho nhỏ, mong bà xã mở ra.”

Quà tặng nhỏ này… Là quà tặng đi kèm theo bức thư mà Hạ Tang nhận được này, là một quà tặng quý báu nhất.

Thời gian viết thư của Chu Cầm vô cùng bất định, chỉ là nhiều khi rảnh rỗi sẽ mang theo nhật ký bên mình, có đôi khi ở văn phòng, có đôi khi ở quán cà phê, có đôi khi ở ghế ven hồ trong công viên… Cho nên nội dung cũng rất bất định.

Anh còn nói không có Hạ Tang cuộc sống anh sẽ rất cô đơn, anh đã đến nói với dì Đàm đưa Hắc Hắc về chăm sóc, nhưng dì Đàm kiên quyết không chịu, nói Hắc Hắc là của hai mẹ con bà, bị anh cướp đi, cũng chẳng để lại cho cô.

Chu Cầm giải thích rất lâu, nói Hắc Hắc vốn là do anh nuôi dưỡng, dì Đàm tức giận cúp điện thoại.

Sự nghiệp mỗi ngày đều có đột phá, anh cũng sẽ đề cập đến trong thư, anh nói sản phẩm của phòng nghiên cứu phát triển đã rất nổi tiếng trong thị trường; anh nói âm mưu và dã tâm, cũng sẽ nói với Hạ Tang, ví dụ như lên làm CEO của công ty Khoa Duy, ví dụ như trải qua nhiều lần đàm phán, dựa theo công ty đưa lên sàn cổ phiếu, thuận lợi khiến nhân viên trở thành đối tác, đạt được cổ phần của công ty, hàng năm đều có mức tiền lương kết xù, còn có tiền hoa hồng nữa.

Hạ Tang dùng cùng một kiểu chữ để trả lời thu của Chu Cầm, nói cho anh biết thời tiết ở Luân Đôn, cùng bạn bè đi đến dưới chân núi Alps, đi đến Nauy xem cực quang, cũng đến bảo tàng Louvre để xem nụ cười của nàng Mona Lisa...

Cô bây giờ cũng đã biết rõ Chu Cầm vì sao muốn để cô đi càng nhiều nơi hơn, đọc nhiều sách hơn, đi ngạn dặm đường.

Chờ cô gặp qua vô số cảnh đẹp trên thế giới, thấy qua dòng suối và trời tuyết mênh mông, vùng quê hoang vu hay sao trời mênh mông, nhìn qua thế giới cao lớn, sau khi nhìn thấy sự ủng hộ, những tiếng vỗ tay phía dưới sân khấu, sau khi quay đầu lại, lại một đường đi đến… Thật sự là một năm ánh sáng.

Cô hiểu được đỉnh cao mà mẹ mình đang đứng, lý do phải trở thành tầng lớp tinh anh.

Sau khi cô nhìn thấy những cảnh đẹp tốt nhất trên thế giới, mới có nhiều không gian để lựa chọn hơn nữa.

Mà sau khi Hạ Tang đã nhìn thấy nhiều phong cảnh tốt nhất này, cô vẫn như cũ, vẫn quyến luyến chàng thiếu niên yên bình trước sóng to gió lớn mang đến cho cô mùa xuân xinh đẹp kia.

Cái kia… tặng cô chuồn chuồn tre, hy vọng có thể cùng cô bay lên.

Sau khi xem qua hết những thứ này, cô muốn về nhà.



Hạ Tang rời đi hai năm, đương nhiên đầu tiên là phải về nhà chào hỏi mẹ mình trước, do đó điểm hạ cánh cuối cùng là sân bay Nam Khê.

Đàm Cận và Từ Chính Nghiêm đến đón cô, cô hầu như là mang theo hành lý từ sân bay lao ra ngoài, như con chim nhỏ sà vào cái ôm của mẹ mình.

Đàm Cận không quen con mình như thế này, quyến luyến mà ôm ấp, cảm động đến mức rơi nước mắt: “Con gái, mẹ kiêu ngạo vì con.”

Hạ Tang thay bà lau nước mắt, cười nói: “Con muốn ăn sườn sào chua ngọt mẹ làm.”

“Được được, về nhà mẹ làm cho con ăn.”

Nhưng mà bà nhìn tứ phía xung quanh, ngạc nhiên nói: “Thế nào, Chu Cầm còn chưa đến đón con sao, hay là hai đứa chia tay rồi?”

“Ngày hôm nay mẹ đều suy nghĩ để con chia tay cùng anh ấy à!” Hạ Tang tức giận nói: “Con với anh ấy mới gặp nhau sau lễ halloween, không phải muốn tranh thủ thời gian về thăm mẹ trước sao?”

Đàm Cận xoa xoa đầu cô: “Con vì mẹ mà trở về sao? Mẹ nhìn hai đứa chắc chắn đã cãi nhau rồi, có phải con ở bên ngoài tìm được nam sinh tốt hơn, nhìn đẹp hơn cậu ta không?”

Hạ Tang không suy nghĩ nói: “Đúng đúng đúng, mẹ nghĩ như thế thì cứ tạm thời là thế đi.”

 

Ngồi vào trong xe, Từ Chính Nghiêm khởi động máy, Đàm Cận hình như vẫn còn đang cân nhắc chuyện gì đấy, lại hỏi: “Thành thật nói cho mẹ biết, có phải con gặp người tốt hơn hay không?”

“Mẹ! Mẹ thật sự hy vọng con là người thay người yêu như thay áo như thế này sao?”

“Đương nhiên, từ đầu mẹ đã thấy cậu ta không được.”

“Sao mẹ lại thấy anh ấy không được, người ta bây giờ là CEO kiêm đối tác của công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất cả nước, con rể tốt như thế, mẹ còn bắt bẻ cái gì chứ?”

“Hừ, cái này tính là gì chứ, đường tương lai của cậu ta còn rất dài.”

Hạ Tang cũng biết mẹ mình chính là mạnh miệng như thế, trước kia bà xoi mói bới móc cô biết bao nhiêu, đối với con rể còn trách móc nặng nề hơn nữa.

“Con thấy trên thế giới này ai cũng không khiến mẹ vừa lòng được.” Hạ Tang kéo dài giọng nói, nhìn Từ Chính Nghiêm ở trong kính chiếu hậu: “Ngoại trừ chú Từ của chúng ta ra!”

Từ Chính Nghiêm cười: “Đương nhiên, mẹ con không biết thích tôi bao nhiêu.”

“Trước mặt trẻ con mà nói bậy cái gì thế!” Đàm Cận trách cứ nói: “Không ra dáng vẻ của người lớn gì cả.”

“Bọn nhỏ không phải đều gọi tôi là anh Từ sao, tôi vốn dĩ là anh trai của bọn họ đấy.”

Đàm Cận cười: “Thế chẳng phải con không muốn làm con của mẹ sao?”

“Chỉ cần mẹ vui vẻ, cái gì cũng có thể.”

Hạ Tang nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình và chú Từ cãi nhau, cũng có thể đoán được cuộc hôn nhân của bọn họ chắc chắn cũng vô cùng hạnh phúc.

Tuy chú Từ không phải người thành công trong sự nghiệp như bố, nhưng đối với mẹ cô rất tốt, vô cùng quý trọng mẹ cô.

Chỉ cần như thế là đủ rồi, cùng người mình thích đi qua năm dài tháng rộng, cầm tay đi đến bạc đầu, chính là một chuyện vô cùng lãng mạn, cuối cùng Hạ Tang cũng sẽ không còn thấy sợ hãi nữa.



Hạ Tang ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày lại cùng mẹ mình đi dạo phố,nếu không thì chính là học chú Từ nấu cơm.

Đàm Cận không muốn Hạ Tang tiến vào phòng bếp, lôi cô ra ngoài, thoa kem dưỡng tay lên cho cô: “Tay con bây giờ không giống như trước kia nữa, nhất định phải bảo vệ thật tốt! Cần chăm sóc nó, không cần làm những việc này, những chuyện này trong nhà còn thiếu người làm sao!”

Hạ Tang cố ý cười nói: “Có thể cưới chồng hay không còn chưa biết đâu.”

Mỗi lần nói đến chủ đề này, Đàm Cận sẽ tức giận.

Tuy bà rất hay bắt bẻ Chu Cầm, nhưng đối với ý nghĩ cực đoan về kết hôn này của Hạ Tang, Đàm Cận không thể nào chấp nhận được, nói: “Chu Cầm có điểm nào không tốt chứ? Trước kia lúc mẹ phản đối đấy, con không phải sống chết đòi ở chung một chỗ với cậu ta sao? Sao bây giờ kết quả lại như thế này chứ!”

“Mẹ, mẹ đây là đang muốn giục hôn à, không phải cảm thấy anh ấy không xứng làm con rể mẹ sao?”

Đàm Cận tức giận nói: “Tên nhóc đây miễn cưỡng mạnh mẽ… cũng xem như đủ tiêu chuẩn đấy, nhiều năm như thế cũng xem như đã hiểu rõ, chủ yếu là suy nghĩ này của con phải thay đổi đi, Chu Cầm sẽ không trở nên giống bố của con đâu, mấy năm nay mẹ cũng hiểu rất rõ, con đừng có suy nghĩ linh tinh nữa!”

Hạ Tang mỗi ngày đều thích nhìn dáng vẻ sốt ruột này của Đàm Cận: “Lý do trước kia mẹ phản đối Chu Cầm là do anh ấy có nhiều điểm giống bố sao?”

“Nhưng hai năm nay con không ở đây, biểu hiện của cậu ta… cũng không tệ lắm.”

Từ Chính nghiêm bưng đồ ăn từ bếp đi ra, đệm thêm vào: “Hai năm nay, cho dù Chu Cầm có vội vàng thế nào, mỗi hai ba tuần đều sẽ bay trở về đây, chào hỏi mẹ con, thay con làm tròn chữ hiếu, chẳng khác gì mẹ với con trai cả. Mẹ con là người nói năng đanh đá nhưng tâm tính là mềm như đậu hũ vậy đó, không cần quan tâm bà ấy có ghét bỏ như thế nào, thì tên nhóc kia cũng chỉ cười, lại rất thông minh mà dỗ dành bà ấy, mẹ con ngoài miệng thì mắng cậu ta, nhưng trong lòng lại rất đau lòng cho cậu ta đấy.”

“Phải vậy không?” Khóe môi Hạ Tang cong lên nụ cười rạng rỡ, lại cố ý nói: “Chu Cầm thật sự rất gian xảo nha, mẹ cùng đừng bị anh ấy bắn cho một viên đàn bọc đường như thế nha.”



“Mẹ con làm trưởng phòng giáo vụ bao nhiêu lâu rồi, còn có thể không phân biệt được đâu là thật lòng hay không thật lòng sao, cái gì gọi là đạn bọc đường chứ?” Đàm Cận thẳng thắn nói: “Chuyện này đã quyết định thế rồi, chọn ngày lành mau chóng làm đám cưới đi.”

“Định cái gì thế!” Hạ Tang không biết làm sao nói: “Bây giờ mẹ còn thúc giục con nhanh chóng gả cho anh ấy nữa, mẹ có chắc là người ta có muốn cưới hay không chứ, anh ấy bây giờ một tay nắm giữ tập đoàn Khoa Duy đấy, sự nghiệp đang trên đà phát triển, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất đấy, chẳng rảnh để lo lắng gì khác đâu.”

“Con đừng có mà tìm cớ cho mình.”

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm ăn cơm! Nhìn chú Từ đã làm một bàn lớn đồ ăn này, rất ngon nha.”

Từ Chính Nghiêm dựa lưng vào ghế nói: “Chu Cầm còn chưa biết con về sao?”

“Ừm, con còn chưa nói, để cho anh ấy một bất ngờ.”

“Chú còn nghĩ để cho cậu ta về sớm một chút, thảo luận một chút về bóng rổ.” Từ Chính Nghiêm nói: “Cũng để cho tên nhóc kia đi theo chú sắp xếp bố cục.”

“Đi đi chú Từ, để con làm anh ấy trở về đây là được.”

Đàm Cận liếc nhìn chú ấy: “Anh ngày nào cũng nghĩ đến chuyện cùng con rể chơi bóng, hôn sự của con gái em mới là chuyện quan trọng! Còn không mau thúc giục cậu ta cho tốt đi! Chuyện này sao để con gái mở miệng được chứ, đàn ông mấy người còn không chịu mở miệng ra nói sao?”

“Ai da, mẹ hối thúc cái gì thế, làm cho con giống như hận mình còn chưa gả cho anh ấy.”



Sau khi ăn xong, Hạ Tang nhận được điện thoại của Minh Tiêu, hẹn cô đến tham gia lễ halloween ở quán Bảy Đêm Tra Án.

“Đúng lúc lễ halloween lần này có một buổi lễ cầu hôn, phiến em đến đây hỗ trợ một chút nhé.”

“Lại có cầu hôn à?” Hạ Tang cười nói: “Chị Minh Tiêu, quán Bảy Đêm Tra Án này của chị có thể trực tiếp đổi thành lễ đường cầu hôn được rồi đấy.”

“Em đừng nói nữa, quán tra án này của chúng ta thật sự thúc đẩy không ít chuyện tốt đấy, đừng nói nữa, đến lúc đấy nhất định phải đến hỗ trợ đấy nhé.”

“Được ạ.”

Hai ngày sau là lễ halloween, Hạ Tang theo lời hẹn đến quán tra án, không gian bên trong được trang trí vô cùng quỷ quái, Hạ Tang ngoài ý muốn còn thấy được bọn Lý Quyết và Hứa Thiến.

Lý Quyết hóa trang thành cương thi, Hứa Thiến hóa trang thành búp bê, hai người đứng cách nhau rất xa, giống như có một bầu không khí xấu hổ ngăn cách giữa hai người bọn họ vậy.

Hạ Tang thấy tình hình như thế, kéo Hứa Thiến ra, thấp giọng nói: “Sao cậu lại cùng cậu ấy ở đây thế?”

“Hai chúng tớ chẳng có gì cả.”

“Tớ nghe nói hai người các cậu ở bên nhau rồi.”

“Đừng nói nữa, bây giờ cậu ấy đã là ngôi sao bóng rổ rồi.”

“Cái này tớ biết.” Hạ Tang quay đầu nhìn Lý Quyết, thiếu niên nghiêng người dựa vào lan can, cúi đầu hút thước, trong vô cùng trưởng thành.

“Thế cậu thì sao?”

“Tớ?” Hứa Thiến lắc đầu, đáy mắt xẹt qua chút đau buồn: “Tớ về quê đi thi.”

“Nhưng mà hai người các cậu trước kia không phải rất tốt sao thế nào lại…”

“Bị thực tế đánh bại.”

Hạ Tang không biết giữa bọn họ đã trải qua những gì, còn muốn hỏi thêm, Hứa Thiến lại chuyển đề tài: “Chúng tớ còn chưa nói với Chu Cầm cậu trở lại rồi đau, biết cậu đang đợi đến ba ngày sau đúng sinh nhật cậu ấy để cậu ấy ngạc nhiên.”

Hạ Tang nhìn Hứa Thiến chuyển đề tài nhanh thế này, vì thế nói: “Chưa nói là tốt rồi! Đến lúc đó còn phải phiền cậu theo tớ trở về sắp xếp tốt một chút.”

“Yên tâm, mấy thứ ngạc nhiên này, chúng tớ rất chuyên nghiệp.”

Minh Tiêu đi đến, đưa trang phục hóa trang đến cho Hạ Tang: “Tang Tang, hôm nay muốn hóa trang thành cái gì thế?”

“Chị Minh Tiêu thấy cái nào tiện thì làm cái đó, dù sao cũng chẳng phải diễn viên chính.”

Minh Tiêu nghĩ nghĩ nói: “Nếu không hay là làm Harley Quiin đi nhé, em rất thích hợp đấy.”

“Có phải rất phiền phức không?”

“Harley Quinn chẳng có phiền phức gì, tạo ra vẻ mặt của Harley Quiin mới phiền phức, Harley Quiin chỉ cần trang điểm mắt một chút là được rồi.”

“Được thôi.”

Hạ Tang nhắm mắt lại, tùy ý để Minh Tiêu tô vẽ tùy ý trên mặt mình.

Trong đầu lại hiện lên lễ halloween nhiều năm về trước, cô và Chu Cầm hóa trang thành cặp tình nhân.

Thời gian như nước chảy thoắt cái đã trôi qua nhiều năm thế này, bây giờ bọn họ cũng đều đã lớn hơn nhiều rồi.

Sau khi trang điểm xong, mọi người đều vây xung quanh Hạ Tang, Minh Tiêu kinh ngạc nói: “Tang Tang, em nhìn em mấy năm nay đi, so với năm mười bảy, mười tám tuổi kia còn đẹp hơn nhiều đấy!”

Hạ Tang nhìn thấy gương mặt của Harley Quiin trong gương, cô gái đeo một cái vòng cổ JK, vòng eo mảnh khảnh như ngó sen, da trắng như tuyết, môi đỏ căng mọng, kết hợp với kiểu trang điểm cầu kỳ này, vô cùng xinh đẹp.

Quả thật so với Harley Quiin năm đó thì càng thêm vài phần xinh đẹp, yêu kiều.

Điều tiếc nuối duy nhất là, tối nay lại không có người nào ở bên cạnh Harley Quiin cả.

Sau khi hoàn thành trang điểm bên ngoài, Hạ Tang nhanh chóng lấy di động ra, chụp một tấm hình gửi cho Chu Cầm: “Bảo bối, em có đẹp không?”

Chu Cầm: “Ngoan.”

Hạ Tang: “Anh đang làm cái gì thế?”

Chu Cầm: “Tăng ca.”

Hạ Tang: “Thế không quấy rầy anh nữa.”

Qua vài phút, Chu Cầm gọi điện thoại lại cho cô, Hạ Tang nhanh chóng chạy đến phòng hóa trang, đi vào một góc trong quầy pha nước uống, nghe điện thoại: “Đã trễ thế này còn tăng ca sao?”

“Ừm.”

Giọng nói người đàn ông trầm thấp, nghe theo vài phần mệt mỏi, Hạ Tang không đành lòng nói: “Anh đừng để mình mệt thế chứ.”

“Nhưng anh nhớ em.”

Nghe được lời anh nói, tim của Hạ Tang muốn tan ra: “Em cũng thế.”

“Anh thấy em hình như chơi rất vui đấy, halloween ở nước ngoài chắc rất náo nhiệt nhỉ?” Giọng nói Chu Cầm mang theo chút chế giễu nói: “Còn chẳng thèm về nhà, xem ra rất luyến tiếc nhỉ.”

“Anh trách em sao?”

“Nào có như thế chứ.” Trong giọng nói của Chu Cầm đầy sự cưng chiều: “Em muốn khi nào về thì về, anh không vội.”

“Thật sự không vội sao?”

“Hoàn toàn không vội, từ từ chơi.”

“Nếu em gặp được một Joker đẹp trai khác, sẽ quên đường về đấy, anh cũng không vội sao?”

“So với người đàn ông đẹp trai, chỉ sợ chẳng dễ gì gặp được.”

“Anh tự sướng một mình đi.”

Hạ Tang cúp điện thoại, trong lòng đầy vui vẻ, bỗng nhiên nhìn qua bảng lời nhắm ở góc tường phía Đông Nam, cô tò mò đi qua.

Trên bảng nhắn đều là lời nhắn của mấy tháng gần đây, dán đầy trên bảng, nhưng mà cũng có một tấm ghi nhớ đã dán đến ố vàng, là của cô năm đó ghi lại ---

“A Đằng, em ở đại học Đông Hải chờ anh.”

Minh Tiêu thế mà lại chẳng thèm tháo xuống, Hạ Tang chú ý đến phía dưới còn có dán một tấm ghi chú nữa, dùng một kiểu chữ để đáp lời ---

“Không gặp không về.”



Hạ Tang kinh ngạc kéo tấm ghi chú xuống, tìm thấy Minh Tiêu: “Chị Tiêu, đây là viết lúc nào thế? Chị không phải nói cho em biết Chu Cầm không trở về sao?”

Minh Tiêu lúc này lại giả ngu rất giỏi: “Hả? Đây là lúc nào thế? Chị nhớ không rõ.”

“Chị gạt em.”

“Không có mà, cái này đều là lúc trẻ, ha ha, thật sự không nhớ rõ.”

Hạ Tang cầm tấm ghi chú đi ra khỏi quán tra án, đứng bên cạnh hành lang, dựa vào tấm chắn bằng thủy tinh.

Trên giấy ghi chú có ghi “không gặp không về”, cũng là lời hứa duy nhất anh hứa với cô.

Năm đó lại một lần nữa chạy đến bên cô, anh đã vượt qua bao nhiêu khó khăn và hiểm trở rồi.

Gió đêm thổi qua, tấm ghi nhớ bị gió thổi bay xa.

Hạ Tang nhìn thấy không ít đám nguồi trẻ tuổi đang đóng vai yêu ma quỷ quái, cười nói ồn ào đi vào quán tra án, quỷ hút máu, u linh, còn có Joker…

Thời gian giống như đã đưa họ trở về với thanh xuân lúc trẻ của mình.

Mọi thứ giống như đã thay đổi, cũng giống như không thay đổi cái gì.

Có một đứa bé ăn mặc như đoraemon đến đưa cho cô, một viên kẹo sữa hình thỏ trắng.

“Cảm ơn bạn nhỏ nhé.”

Sau khi đoraemon rời đi, lại đến thêm một bầy yêu quái nữa, cười đua vui vẻ, trong đó có một Joker có vóc dáng cao lớn, thấy Hạ Tang là Harley Quiin thì đến trước mặt cô, hình như làm ảo thuật cho cô.

Hạ Tang dựa vào lan can, thật sự muốn xem thử Joker này đang diễn cái gì.

Joker sửa soạn lại mũ của mình một loát, đầu ngón tay linh hoạt phối hợp với khăn lụa, từ trong mũ lấy ra một nhánh hoa đào tươi!

“Oa!”

Quả thật là ảo thuật này, bây giờ cũng chẳng phải là mùa của hoa anh đào mà!

Joker nhếch mép cười một nụ cười ma quỷ, đưa nhánh anh đào cho Hạ Tang, Hạ Tang nhận lấy nhánh anh đào, lại tiếp tục nhìn anh ta ảo thuật.

Joker lại tiếp tục làm ảo thật, nhanh chóng lại tao nhã biến ra một con chuồn chuồn bằng tre.

Hạ Tang nhìn thấy chuồn chuồn làm từ tre này, thoáng kinh ngạc nhìn Joker.

Trên mặt người đàn ông đã hóa trang, trước kia mắt cô cũng chưa nhìn thấy ánh mắt của anh, bây giờ nhìn kỹ, dáng vẻ và gương mặt đẹp trai quen thuoc64 này, không phải chính là Joker năm đó sao?

Hạ Tang ngạc nhiên không nói thành lời.

Joker đưa chuồn chuồn tre để trên đỉnh đầu của Hạ Tang, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng nói: “Cuối cùng nó cũng mang em về bên anh rồi.”

“Sao anh lại…”

Vốn dĩ Hạ Tang muốn để cho anh một sự bất ngờ, không ngờ anh thế mà lại đến đây.

Hình như còn chưa xong, khóe môi của Joker nhếch lên một nụ cười tao nhã, tiếp tục ảo thuật.

Lần này, từ trong khăn lụa biến ra một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, những ánh sáng nhấp nhô chiếu sáng.

Bầu trời đêm hè, hào quang lấp lánh của chiếc nhẫn này giống như những ngôi sao tinh tú trên bầu trời đêm tĩnh mịch.

Mọi người đều tụ họp lại trên hành lang, vui vẻ mà nhìn Hạ Tang hô lớn: “Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”

Người đàn ông quỳ một gối xuống trước mặt cô, thành kính mà nắm lấy tay trái cô, muốn đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô.

Tim Hạ Tang cũng rung lên, theo bản năng rụt tay về, sau đó người đàn ông vô cùng kiên định nắm lấy tay cô, đưa tay cô đến bên môi hôn xuống.

“Hạ Tang, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng bây giờ anh không thể nói được một câu nào.”

“Chỉ có một câu, lòng vẫn như trước, nguyện ý từ bỏ sinh mạng để bảo vệ em, càng nguyện ý vì em sống thật tốt, dùng tình yêu nhiệt tình nhất trên thế giới này, yêu thương em qua những xuân hạ thu đông tiếp theo.”

Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, những cảm xúc ngổn ngang của Hạ Tang, tim cũng rung lên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong đám đông thế mà lại có mẹ và chú Từ.

Chú Từ ôm lấy bả vai mẹ cô, Đàm Cận sớm đã xúc động lệ rơi đầy mặt.

Mẹ cũng đến đây! Quả nhiên là tỉ mỉ lên kết hoạch.

Vốn dĩ nước mắt đang kìm nén, nhưng nhìn thấy mẹ mình khóc, khoảnh khắc đó nước mắt của Hạ Tang cũng rơi xuống, cuối cùng cô cũng mặc sức để anh nắm lấy tay mình ---

“A Đằng, em bằng lòng gả cho anh, bằng lòng cùng anh đi quả mỗi cái xuân hạ thu đông trong quãng đời còn lại.”

Chu Cầm cười nhẹ, đeo nhẫn lên đầu ngón tay cô, sau đó thành kính mà đưa tay cô đến gần môi dùng sức mà hôn lên: “Bà Chu, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Trong thời khắc tuyệt đẹp này, trên không trung cũng bắt đầu xuất hiện tuyết đầu mùa, đây là hiệu ứng mà Minh Tiêu đặc biệt làm ra.

Mọi người cười vui vẻ, lấy di động ra chụp hình cho anh: “Hôn một cái, mau hôn một cái cho chúng tôi xem nào!”

Hạ Tang cười nói: “Mọi người đừng quá đáng! Mẹ tôi còn đang ở đây đấy!”

Từ Chính Nghiêm đưa tay che mắt Đàm Cận lại: “Không sao cả, con rể cứ việc hôn đi, mẹ vợ con cái gì cũng chẳng thấy.”

“…”

Chu Cầm đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cuối cùng dùng sức bao phủ lấy môi cô, triền miên hôn lấy cô.

“Trước kia nói không vội là giả, đã sớm chẳng nhịn được nữa.”

Hạ Tang hôn vài giây, đỏ mặt dời đi, chỉ là tay vẫn còn ôm lấy bả vai anh, ôm lấy anh: “Rất nhiều người…”

Lý Quyết cầm mấy ảnh ra, nói: “Mau mau, thời khắc ý nghĩa thế này, để tôi chụp cho hai người một tấm ảnh.”

Chu Cầm cười nói: “Tang Tang thích náo nhiệt, mọi người cùng chụp đi.”

“Được, mọi người cùng chụp đi nào!”

Hạ Tang kéo Đàm Cận và Từ Chính Nghiêm lại, một tay Chu Cầm nắm lấy tay Hạ Tang, một tay khác nắm lấy tay Đàm Cận.

Mọi người đều đồng loạt hô lớn: “Cà chua.” (*)

(*) Cà chua (茄子) – có phát âm là “qié zi” khi phát âm thế này sẽ làm khuôn miệng cong lên như đang cười.

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp ấy, Hạ Tang hình như lại nhớ về năm mười tám tuổi ấy.

Trước năm mười tám tưởi, thanh xuân của cô vô cùng im lặng, chưa bao giờ cô nghĩ rằng trong sinh mệnh của mình sẽ có lúc náo nhiệt như thế.

Từ khi gặp chàng trai này, mọi chuyện đều thay đổi.

Hy vọng của cô, mối tình đầu của cô, cũng là tương lai của cô, giống như anh đào càng nở rộ càng tươi sáng.

---

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Còn có hôn lễ và tuần trăng mật nữa.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.