Sau khi ăn sáng xong thì cô lấy chiếc xe đạp của ông rồi nói:
"Cháu xuống thị trấn lấy đồ lên ông bà nhá. Có nhiều đồ khô của biển lắm, nhà cháu mới đi về xong"
"Ừ, đi đi, nhớ cầm cái dây theo mà chằng"
Thế là cô lấy chiếc dây cao su ông buộc ở hàng rào giữa khoảng vườn nhỏ và sân nhà rồi lóc cóc đạp xe xuống thị trấn. Lần này cô không chỉ mang lên đây những đồ khô mua trong chuyến đi biển mà còn có thuốc bổ, thuốc xương khớp cho ông bà, xem ra lát nữa phải mua một cái túi lớn mới gom lại hết để chở về được. Ban ngày nhìn rõ mọi thứ, thấy được núi non trùng điệp, thấy được rừng xanh bạt ngàn và cả những bầy chim bay lượn trên bầu trời. Cô nhớ những ngày còn đi học ở đây, mọi thứ thật bình yên và tươi đẹp. Sau này dù có đi đâu cũng không bằng được xóm núi nhỏ này.
Lấy đồ về biếu ông bà xong thì cô cũng chia một vài món ra đi tặng mấy nhà xung quanh. Trưa tới thì nhà A Dờ cúng cơm mới nên cả nhà cô cũng được mời sang ăn cỗ. Cơm mới dẻo thơm, ăn cùng thịt lợn bản và gà đồi dai ngon, mọi người đều vui vẻ cười nói. Điện vẫn mất từ hôm qua, điện thoại sập nguồn rồi cũng không có gì sạc. Nhà A Dờ chạy máy nổ nên mới có quạt mát để ăn cỗ. A Dờ đã lấy vợ từ lúc cô mới lên đại học, giờ nhà có 5 đứa con nhưng cũng là hộ có của ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toang-lo-bi-mat-roi/2997185/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.