Vân Anh ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà rồi mới nói:
"Thực ra tôi rất ghét anh" Vân Anh nhìn anh có phần khó chịu nói.
"Tôi cũng ghét chính mình" anh đang ôm bé Bắp trong lòng chơi cùng con nhưng vẫn trả lời cô ấy.
"Nếu có thể tôi muốn An nó bỏ anh lắm. Nhưng nó không làm được, bao nhiêu năm vẫn cứ ngu ngốc không làm được, một mình chịu tổn thương cũng không làm được. Đến giờ nó vẫn còn yêu anh, anh biết điều này không?"
"Tôi không dám chắc chắn" anh ủ rũ nói. Tuy cô không còn tránh anh như tránh tà giống như khi mới gặp lại nữa nhưng thái độ của cô chưa từng dịu xuống.
"Đêm nào nó cũng chờ Bắp ngủ rồi quay mặt vào tường khóc, tôi nhìn mà cũng xót. Nó vẫn còn yêu anh, không buông được anh nhưng nó không dám tiếp tục. Anh biết nó sợ nhất là gì không? Nó sợ trong lúc cấp bách anh sẽ lại chọn người khác không phải là nó. Nó không còn chút cảm giác an toàn nào với anh nữa. Một người đàn ông không thể mang lại cảm giác an toàn cho người phụ nữ của mình thì đó gọi là vô dụng"
"Tôi biết, cô cứ nói tiếp đi" anh cảm thấy cô ấy nói đúng, không có gì để biện hộ.
"Anh đừng thấy giờ Bắp lớn rồi thông minh dễ thương như thế mà nghĩ là đơn giản. Khi An nghén, nó không ăn được bất cứ cái gì, cứ ăn vào lại nôn ra, cả ngày chỉ dựa vào sữa và thuốc bổ để sống. Anh đã bao giờ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toang-lo-bi-mat-roi/2997116/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.