Tối đó khi bố mẹ đang ngồi trong phòng bệnh xem tin tức trên ti vi cùng anh thì anh nói:
"Bố, mẹ, con bảo An đưa con của bọn con sang đây rồi, mai bố mẹ chờ gặp cháu nội nhé"
"Ừ" hai ông bà đang tập trung xem, thấy con nói thì ừ ừ chứ chưa nghe rõ chuyện gì.
Bố anh là người cảm thấy sai sai trước, ngỡ ngàng hỏi ngay: "Cái gì? Cháu nội?"
Mẹ anh cũng ngơ ngác: "Cháu nào? Cháu ai?"
Anh khẽ cười nói: "Con trai của con và An, cháu nội của bố mẹ, năm nay hơn 2 tuổi rồi".
"Cái gì?" hai ông bà đồng thanh.
"Con ơi con có ấm đầu không thế? Có phải bị chấn thương sọ não nên nói linh tinh không? Hai đứa làm gì có con? Từng có, nhưng đã..." mẹ anh đang nói thì sợ chạm tới nỗi buồn của con nên không nói tiếp.
"Mẹ, con hoàn toàn bình thường. Đứa bé năm ấy chưa mất, bây giờ đã 2 tuổi rồi. Cháu tên Gia Phúc, ở nhà gọi là Bắp, là tên do bố mẹ vợ con đặt vì cháu sinh thiếu tháng do An gặp tai nạn, may mắn hai mẹ con vẫn bình an nhưng đã phải trải qua nhiều gian nan".
"Con nói thật không? Nhà mình có cháu rồi? Con đã gặp đứa bé chưa?"
"Con đã gặp lại hai mẹ con cô ấy từ mấy tháng nay, nhưng cô ấy còn giận con chuyện năm đó, con chưa tìm được vợ con về nên không dám để bố mẹ mừng hụt. Giờ thì tốt rồi, cô ấy đã xuôi xuôi rồi, con cảm thấy lần tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toang-lo-bi-mat-roi/2997111/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.