Hôm nay cô đi làm về thì bé Bắp chạy ra ôm chân mẹ như mọi khi nhưng cô vẫn mang khẩu trang không dám ngồi xuống ôm.
"Anh Duy, bế con cách xa ra" cô lên tiếng gọi anh.
Anh đang trong bếp, nghe thấy cô gọi thì vội chạy ra bế con đứng ra xa như cô bảo.
"Em F0 rồi, mấy ngày tới anh lo chăm con, đừng để con lại gần em không lại lây bệnh"
Anh nghe cô nói như thế thì rất hốt hoảng, anh vội hỏi: "Em thấy trong người thế nào? Có cần đi bệnh viện không?".
Cô xua tay nói: "Hơi váng đầu thôi, chưa có triệu chứng gì. F0 bây giờ cũng đều là điều trị tại nhà hết thôi, đã mua thuốc của viện đây rồi".
"Được, em nghỉ ngơi đi, lát nữa cơm chín anh sẽ gọi em"
"Đặt ở trước cửa phòng giúp em, gõ cửa một tiếng là được, nhớ không được để con lại gần em"
"Anh biết rồi, em cứ yên tâm"
Mấy ngày nay cô đều làm việc tại nhà, cứ sáng ra là sẽ tự test nhanh xem bản thân thế nào, vẫn hai vạch. Từ lúc cô bị bệnh anh liền chỉnh lại đồng hồ thông minh của mình rồi chuyển vào cho cô đeo, thậm chí anh còn bắt đeo hai tay hai cái. Anh nói cô đeo rồi thì anh mới theo dõi được chỉ số SPO2 của cô để có gì còn đi viện kịp thời. Yêu cầu hợp lý, cô không có gì để phản kháng.
Bé Bắp đã quen ngủ với mẹ, tuy cũng thích bố nhưng cứ tối là lại khóc đòi mẹ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toang-lo-bi-mat-roi/2997102/chuong-59.html