Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Trời lại mưa, cả hai chạy đến trú dưới mái hiên tòa nhà ven đường, Trình Phỉ Phỉ lấy từ trong cặp ra chiếc ô đã chuẩn bị sẵn
- - màu hồng phấn khắp bề mặt đều là cánh hoa rơi.
Cảm giác đầu tiên của Lý Du chính là siêu trẻ con, sơ tam rồi sao có thế ấu trĩ đến vậy?
Trình Phỉ Phỉ giơ ô che qua đầu Lý Du lúng túng di chuyển, anh cảm thấy không thoải mái, thuận tay cầm lấy:
"Để tôi.”
“um.”
Hai người bước đi dưới ô đi con đường về nhà Trình Phỉ Phỉ
“Trình Phỉ.” Lý Du gọi lớn
Anh cảm thấy tên của Trình Phỉ Phỉ quá dài dòng, hai người ở riêng cứ gọi cái tên trùng lặp thì rất phức tạp, nên đơn giản gọi là "Trình Phỉ"
"Hả" cô ngẩng đầu nhìn Lý Du, anh tương đối ít nói, biểu cảm cũng không nhiều, trông lúc nào cũng bình tĩnh.
"Mấy ngày này, tan học tôi đưa cậu về"
Trình Phỉ Phỉ liên tục nói không: "Không cần đâu, tôi gọi mẹ đến đón"
"Vừa nảy sao không thấy cậu gọi cho mẹ?"
"tôi......." Trình Phỉ Phỉ không biết tại sao lúc đó cô lại nghĩ tới Lý Du, thật ra có thể nhờ ba mẹ giúp đỡ. Không lẻ Lý Du cứu cô một lần bản thân ỷ lại vào anh?
Trước khi Trình Phỉ Phỉ kịp nói, Lý Du đã thốt ra lời: "không phải cậu nói sức khỏe hiện tại của dì không tốt nên không muốn dì phải lo lắng. " Lý Du cũng phần nào hiểu vài năm nay sức khỏe của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-vu-tru-em-ngay-tho-nhat/214763/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.