Chương trước
Chương sau
Tần Diễm ba ngày sau chờ trả lời, thế nhưng không có nghĩa là trong ba ngày này hắn sẽ không đi gặp Tề Dã.
Cho nên vào ngày thứ hai, sau khi Diệp Vô Truy login vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, Ly Hỏa đã sớm đợi rất lâu chỉ lộ ra nụ cười vô tội.
“Sao cậu lại ở đây?” Diệp Vô Truy hỏi.
“Em đã quên.” Ly Hỏa nghiêm trang nói. “Ở đây chính là tổng bộ Cửu Trọng giáo, tôi xuất hiện ở đây không phải rất bình thường sao?”
Nhìn nam nhân rõ ràng là cắm ở đây chờ mình, Diệp Vô Truy vì hắn mặt dày cảm thấy vô ngữ.
Rõ ràng hôm qua mới nói những lời kia, hôm nay hai ngày gặp sẽ không xấu hổ sao? Diệp Vô Truy vốn tưởng ba ngày này, cậu có thể thanh tịnh hiểu rõ.
Bất quá rất hiển nhiên, Ly Hỏa không cho là như thế.
“A Truy!”
Đang lúc hai người giằng co, xa xa, Hảo Mộng Vô Hoa đã chạy tới chào hỏi. “Cậu mới login à, chúng tớ chuẩn bị đi.”
“Các cậu?” Diệp Vô Truy nhìn hắn hỏi.
“Đúng vậy, tớ cùng sư huynh phải lập tức quay về kinh phục mệnh, không thể ở đây nữa. Lập tức liền xuất phát.”
Lúc nào, xưng hô quỷ súc sư huynh đã biến thành sư huynh rồi? Diệp Vô Truy nhìn hắn chằm chằm, như muốn nhìn Hảo Mộng Vô Hoa một chút xem có mất miếng thịt nào không.
“Cậu thì sao?” Hảo Mộng Vô Hoa không hề cảnh giác cậu quan sát, hỏi. “Đi cùng chúng tớ, hay muốn ở đây thêm vài ngày?”
Diệp Vô Truy trầm ngâm một chút, cũng không lập tức trả lời, mà hỏi. “Sư phụ tớ đâu?”
“Danh Đao tiền bối vừa rời đi với giáo chủ Cửu Trọng giáo, đi hướng đông.”
Ly Hỏa lập tức tiếp lời nói. “Vậy nhất định là đi thư phòng rồi, tôi biết ở đâu, tôi dẫn em đi.”
Diệp Vô Truy nhìn hắn một hồi lâu, mới nói.
“Được.”
Hai người trên đường đến thư phòng, cũng không nói chuyện với nhau. Diệp Vô Truy trong lòng thở dài một hơi, cậu kỳ thực có chút không muốn nhìn thấy Ly Hỏa trong thời gian này.
Vừa nhìn đến hắn, lại nghĩ đến màn nói rõ trong hiện thực kia.
Đối với bày tỏ của Tần Diễm, là ngoài ý muốn trong dự liệu của cậu. Cậu vạn lần không ngờ, nam nhân luôn luôn mưu định sau đó mới động này, dĩ nhiên lại xung động dùng phương thức biểu lộ tâm ý của mình như vậy.
Điều này khiến Tề Dã bất ngờ không đề phòng. Cậu rời khỏi Tề gia bao nhiêu năm, bao nhiêu năm cậu không đụng qua một phần tình cảm nào. Cho dù từng có đối tượng gặp gỡ, nhưng cùng giác không hề giống như năm đó.
Tình cảm của Tần Diễm cực nóng, khiến cậu vừa sợ vừa lo, đáy lòng cậu khát vọng một phần lửa nóng có thể làm cậu ấm áp một lần nữa, nhưng lại sợ ngọn lửa này sẽ tổn thương cậu. Mà khẩn trương cùng cấp bách Tần Diễm biểu hiện ra ngoài, lại khiến cậu nghĩ tới mình năm đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, thực sự là ngũ vị tạp trần.
“Tới thư phòng rồi.” Ly Hỏa đi phía trước đột nhiên đứng lại trước một cánh cửa, cắt đứt tâm tư của Diệp Vô Truy.
“Sư phụ bọn họ hẳn là biết chúng ta tới.” Ly Hỏa nhìn vào trong phòng, gõ gõ cửa.
“Vào đi.”
Trong phòng vang lên thanh âm trầm tĩnh của giáo chủ Cửu Trọng giáo.
Lúc Diệp Vô Truy đi theo sau Ly Hỏa vào phòng, phát hiện trong phòng hai người một đứng một ngồi. Giáo chủ Cửu Trọng giáo đứng phía sau Danh Đao, mà Danh Đao đang cúi đầu nhìn một bộ tranh chữ trên bàn.
Một màn này, thoạt nhìn phá lệ hài hòa.
“Sư phụ.”
Diệp Vô Truy gọi một tiếng, Danh Đao ngẩng đầu lên.
“Đồ nhi có một chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo sư phụ.”
Danh Đao gặt đầu, liếc mắt nhìn người bên thân.
Giáo chủ Cửu Trọng giáo Ngu Sanh hiểu ý, nói với đồ đệ của mình. “Các ngươi cứ ở chỗ này trao đổi, ta với Ly Hỏa đi ra ngoài. Ly nhi, đi theo ta.”
Lúc chỉ còn có thầy trò hai người, Diệp Vô Truy mới mở rộng lòng thương đàm với Danh Đao. Tục ngữ nói có một ngày làm thầy suốt đời làm thầy, sư phụ trong trò chơi này có đôi khi thậm chí khiến Diệp Vô Truy cảm nhận được nhiều ấm áp hơn so với người nhà. Cậu ở trên người Danh Đao cảm nhận được tình thương của cha đã nhiều năm không thấy.
Cho nên chuyện này, cậu cũng chỉ có thể tìm Danh Đao hỏi.
“Sư phụ, trong lòng con có một nghi hoặc khó có thể giải quyết. Con muốn hỏi nếu là sư phụ, sẽ làm như thế nào?”
Danh Đao nhìn ái đồ của mình, dường như xem thấu vấn đề cậu muốn hỏi, khẽ cười nói.
“Như vậy, trước đó, con giúp ta trả lời một vấn đề trước.”
Diệp Vô Truy ngẩng đầu nhìn ông.
“Nếu con từng có một người bạn thân, hai người các con vì hiểu lầm mà trở mặt thành thù, nhiều năm sau mới rõ chân tướng, con hiểu rõ hắn làm tất cả kỳ thực là vì con. Con có thể cùng hắn hòa thuận trở lại hay không?”
Diệp Vô Truy vừa nghe liền rõ, Danh Đao đây là đang chỉ ai, không hề nghĩ ngợi trả lời.
“Nếu là hiểu lầm, mà người bạn kia thật tâm tương đãi, đương nhiên có thể lại lần nữa làm bạn như trước.”
Danh Đao mỉm cười. “Cho dù hắn xác thực đã làm chuyện có lỗi với con?”
“Theo như lời sư phụ, nếu mục đích của hắn đều vì bạn bè suy nghĩ, cho dù từng đi nhầm, cũng không phải không thể tha thứ.” Diệp Vô Truy nhớ tới giáo chủ Cửu Trọng giáo, đến bây giờ sư phụ còn chưa tha thứ cho hắn?
“Đã như vậy, ngay cả một người đã từng phạm sai lầm, chỉ vì trong lòng hắn có con, con có thể tha thứ. Như vậy một người từ đầu đến cuối đều suy nghĩ cho con, chưa bao giờ đi trái con nửa bước, vì sao con không thể tiếp nhận hắn?”
Diệp Vô Truy mở lớn hai mắt, không nghĩ tới vấn đề này của Danh Đao, dĩ nhiên là có ý chỉ.
Bất quá, chờ một chút, có phải sư phụ còn hiểu lầm cái gì?
Danh Đao thấy cậu vẫn là một bộ dáng dấp sầu mi khổ kiểm, thở dài một tiếng.
“Diệp nhi, vi sư không biết con với Ly Hỏa đến tột cùng từng có ân oán gì. Nhưng ta lại tận mắt thấy hắn đối với con như tay chân, một người bạn như vậy, chớ để mất.”
“Sư, sư phụ…” Diệp Vô Truy nói lắp hỏi. “Vậy ngài với Ngu Sanh tiền bối?”
“Tất nhiên quay về như cũ.” Danh Đao cười nói. “Hắn như trước là bạn thân của ta.”

Diệp Vô Truy vốn tưởng rằng mình đã tính là trì độn, không ngờ sư phụ cậu so với cậu chỉ có hơn chứ không có kém. Những người đứng xem như cậu đều nhìn ra giáo chủ Cửu Trọng giáo có tình cảm không thông thường với Danh Đao, nhưng đương sự lại vẫn trì độn, mông tại cổ lý.
Diệp Vô Truy không hiểu sao cảm thấy thương xót giáo chủ Cửu Trọng giáo.
“Thật ra, bằng hữu còn giao hay không giao, then chốt chính là xem bản thân con.” Danh Đao nói. “Ở trong lòng con, đến tột cùng đối đãi với Ly Hỏa thế nào? Chỉ cần biết rõ ràng điểm ấy, tất cả cũng dễ giải quyết.”
Không thể không nói, đây là câu Danh Đao nói khiến Diệp Vô Truy có cảm xúc nhất. Tuy rằng hai người nói hoàn toàn không phải chuyện tình cảm.
Xem chính mình? Ở trong lòng mình, đối đãi thế nào với Ly Hỏa?
Diệp Vô Truy thì thào mấy lần, cúi đầu nói với Danh Đao.
“Đa tạ sư phụ, đồ nhi đã có lĩnh ngộ.”
Cậu rốt cục hiểu rõ, phần tình cảm đối với Ly Hỏa này, không phải cảm thụ phiền não với đối phương. Điểm then chốt nhất, chính cậu đối đãi với Ly Hỏa thế nào.
Nếu Ly Hỏa đối với cậu là tình yêu, vậy Diệp Vô Truy cậu thì sao? Đối với nam nhân có nghiệt duyên này, đến tột cùng là dạng tình cảm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.