Tiếu lý tàng đao, binh đến tướng đỡ.
Hai người đang trong độ tuổi trẻ trung sức sống hừng hực, lại thêm tình đầu ý hợp, quấn quýt một lúc đương nhiên đều bùng cháy.
Bạch Anh Tước nhanh nhẹn tháo đai lưng của Quan Miên rồi phì cười, “Chắc phải để tới chiều ăn xế thôi.”
Quan Miên khép hờ mắt, lười biếng ừm một tiếng đáp lời.
Thấy cậu chẳng phản đối, Bạch Anh Tước càng không biết chùn tay là gì.
Quan Miên thấy anh lấy bao ra từ trong túi thì nhướng mày hỏi: “Lúc nào cũng mang theo?”
Bạch Anh Tước cười gian tà đáp: “Sau khi phát hiện công dụng của nó, anh nhận ra nó còn quan trọng hơn cả điện thoại di động.”
Quan Miên để mặc anh làm càn.
Bạch Anh Tước hôm qua mới được nếm món ngon nhưng vẫn thấy chưa thỏa mãn, hôm nay khó tránh càng trầm mê lâu hơn. Tuy thế anh vẫn chú ý đến sức khỏe của Quan Miên, may sao đã bôi thuốc nên không nghiêm trọng.
Lúc xong việc cũng đã quá thời gian nghỉ trưa của Quan Miên.
Bạch Anh Tước vẫn thấy chưa đủ, anh quyến luyến liếm cổ Quan Miên, những ngón tay cứ lần mò gài cúc áo cho cậu nhưng rồi nhịn không được lại cởi ra.
Quan Miên gối đầu lên tay, ngứa ngáy nói: “Cứ thế này cả đời tôi cũng chưa mặc quần áo xong.”
Bạch Anh Tước nói: “Anh không ngại được no mắt cả đời đâu.”
Quan Miên đáp: “Tôi ngại.”
Bạch Anh Tước làm bộ muốn cởi áo ra, “Chúng ta có thể giao dịch công bằng.”
Quan Miên nói: “Đáng tiếc quá, mắt của tôi không thuộc về hệ tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290661/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.