Đối thủ như thần, đồng đội như heo.
Có thời gian chơi game chứng tỏ thời gian biểu của Bạch Anh Tước đã có khoảng trống, việc về nhà họ Bạch ăn cơm đương nhiên được lên lịch.
Khác với lần trước đến tay không, lần này Quan Miên đặc biệt mua ít trái cây và quà cáp.
Bạch Anh Tước cười bảo: “Anh nhớ đây là tục lệ xưa lắm rồi.”
Quan Miên nhướng mày đáp: “Thế tôi nên tặng cái gì?” Cậu không thường xuyên giao tiếp với người khác, những món này đều phải tìm trên mạng mới biết.
Bạch Anh Tước nói: “Theo anh biết thì nguyện vọng lớn nhất của họ là anh sớm đám cưới.”
Quan Miên ngây ra. Trong ấn tượng của cậu, Bạch Anh Tước xưa nay luôn bài xích chuyện kết hôn. Cậu không ngờ có ngày nghe thấy chính miệng anh chủ động đề cập tới việc đó.
Bạch Anh Tước nói: “Có điều hình thức kết hôn không quan trọng lắm, quan trọng là thực tế.” Nói xong anh còn gõ nhịp mấy cái tỏ vẻ chờ mong.
Quan Miên nói: “Bộ anh tính gia nhập tộc tẩu hôn (1) hả?”
Bạch Anh Tước đáp: “Nếu tộc ấy chỉ có hai người bọn mình thì cũng không tệ.”
Xe ngừng lại trong bãi đỗ xe, hai người ngồi thang máy lên lầu.
Qua camera quan sát, nhà họ Bạch sớm đã nhìn thấy hai người lên lầu và đợi sẵn ở phòng ăn. Cô họ hai còn lấy pháo điện tử ra sẵn, chờ hai người vừa vào là nhấn cho nổ pháo ngay.
Pháo hoa ảo ảnh nở rộ trong không trung, màu sắc rực rỡ vô cùng bắt mắt.
Quan Miên và Bạch Anh Tước đứng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290653/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.