Thành chiến kết thúc, ân oán kéo dài.
Quan Miên lên xe xong là ngủ tiếp.
Bạch Anh Tước đau lòng vuốt trán cậu, “Nhân viên xin nghỉ phép là quyền lợi được Luật Lao động bảo vệ.”
Quan Miên nhắm mắt, lười biếng đáp: “Lý do là đánh thành à?”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Đằng ấy có thể bảo là đánh nhau trên giường. Tôi nhớ hồi trước từng có vụ án thế này, cuối cùng bên nhân viên thắng. Bởi vì thẩm phán đồng ý rằng chất lượng cuộc sống là quyền lợi cơ bản nhất con người cần có, nhất định phải bảo vệ quyền lợi này.”
Quan Miên nói: “Rõ ràng thẩm phán vẫn chưa đến tuổi lực bất tòng tâm.”
Bạch Anh Tước cười to.
Xe siêu tốc nhanh chóng đưa hai người đến trước cửa tòa nhà. Bạch Anh Tước đỗ xe xong liền ôm Quan Miên lên lầu.
Quan Miên mặc cho anh ôm, hai chân phối hợp bước về phía trước nhưng tinh thần vẫn cứ giữ trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hai người ra khỏi thang máy, đang định mở cửa thì bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Người đó quay lại, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả hai, “Ám Hắc Đại Công?”
Bạch Anh Tước dùng vân tay mở cửa.
Quan Miên vô cùng tự giác bước vào phòng ngủ. Trước khi vào hẳn, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình là chủ nhà, vậy nên quay sang bảo với vị khách nọ: “Tự nhiên.”
Khách: “…”‘
Bạch Anh Tước vào phòng đắp chăn cho cậu đàng hoàng rồi mới bước ra, “Uống gì không?”
“Hơ, sao cũng được.” Bản Chất Minh Mẫn trước đó có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày mình được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290643/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.