Chương trước
Chương sau
Tấn công đóng giữ, phòng thủ rút lui.
Quan Miên quả nhiên thấy hứng thú, “Xây thôn là đối kháng với cuộc tấn công của ma thú, xây trấn là thu thuế, vậy xây thành là cái gì?
Ám Hắc Đại Công đáp: “Có lẽ là cho những bang hội khác báo danh công chiếm thành.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Không hạn chế số lượng công hội được phép đăng ký sao?”
Ám Hắc Đại Công lắc đầu đáp: “Không.”
Vẻ mặt Quan Miên nghiêm túc hẳn lên.
Tuy Công hội Đế Diệu và Công hội Tinh Nguyệt là hai công hội mạnh nhất trong Mộng Đại Lục nhưng tổng số thành viên cộng lại cũng chỉ xấp xỉ hai phần trăm số lượng game thủ. Ngoài số lượng game thủ đã rút game, những người chơi còn năng nổ trong game nhiều gấp hai mươi mấy lần số thành viên của hai công hội! Con số cụ thể các công hội chưa thử thống kê, công ty game cũng không công bố, đây chỉ là căn cứ theo số lượng thuế thu được trong thôn Đệ Nhất, số lượng thành viên các công hội khác, số lượng thành viên của công hội mình vân vân để đưa ra kết quả đáng tin nhất.
Nếu nhiệm vụ phụ của nhiệm vụ xây thành đúng như Ám Hắc Đại Công nói, vậy tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm!
So ra thì công chiếm thành hấp dẫn hơn từng bước xây thôn, xây trấn hay xây thành nhiều. Cả Qua Miên cũng cảm thấy, nếu so sánh xây thành và chiếm thành, dù xét trên mặt vốn liếng hay rủi ro, chiếm thành rõ ràng vẫn hời hơn đáng kể.
Tưởng tượng đến khi đó dù tất cả thành viên công hội đều online không thiếu mống nào, nhưng số người đến chiếm thành vẫn nhiều gấp mười mấy lần số hội viên! Mười mấy chọi một, cục diện thê thảm cỡ nào hở trời!
“Vậy rất bất công với những người bỏ bao công sức ra xây thôn.” Quan Miên nói.
Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi chỉ biết được một phần của tin tức thôi, cụ thể thế nào phải đợi công ty công bố mới chính xác. Nhưng tôi nghĩ công ty game sẽ không thiết kế một nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng thực hiện đâu.”
Quan Miên nheo mắt đánh giá anh.
Ám Hắc Đại Công cười tít mắt hỏi: “Sao thế?”
“Công ty game nhất định phải tuân thủ các điều luật bảo mật đúng không?” Quan Miên hỏi.
Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi tin đằng ấy sẽ không lợi dụng nó để làm chuyện phi pháp.”
Quan Miên nhướng mày,
Ám Hắc Đại Công ra lệnh cho rồng có cánh nằm xuống, leo lên mình nó rồi chìa tay ra, “Đi thôi. Tôi nghĩ Jennifer chắc chờ sốt ruột lắm rồi.”
Quan Miên vờ như không thấy tay anh, cậu tự nhảy lên lưng rồng, “Đi nhổ tóc trước đã.”
Ám Hắc Đại Công ngạc nhiên bảo: “Đã qua bốn mươi tám tiếng đó.”
Quan Miên nói: “Thay vì nhảy qua nhảy lại giữa nhiệm vụ của tôi và anh, phí thời gian chạy ngược chạy xuôi, thôi thì tập trung làm cho xong một cái đi.”
Cũng tức là cậu ấy đồng ý hoàn thành tất cả nhiệm vụ đang có với anh?
Miệng Ám Hắc Đại Công nhoẻn lên đầy vẻ thỏa mãn, anh chỉ huy rồng có cánh bay vút lên trời xanh.
Thân là giáo hội duy nhất được công nhận chính thức trong toàn Mộng Đại Lục, tổng bộ của thần hội Quang Minh trông rất chi là hoành tráng.
Trong điện chính có một trăm cây cột bạch ngọc trắng noãn không chút tỳ vết. Cầu thang dẫn vào điện chính có tổng cộng một trăm bậc, nâng điện chính lên vị trí cao ngất, hệt như địa vị của nó trong lòng các tín đồ. Điện phụ nằm hai bên trái phải của cầu thang trông giống như những vị thần giữ cửa.
Ám Hắc Đại Công và Quan Miên dừng lại trước bậc thang, thần điện Quang Minh không cho phép bất cứ thứ gì bay trên đầu của nó, vì vậy một trăm bậc thang nọ không còn cách nào khác là phải dùng hai chân đi lên. May mà trong game không bị căng cơ hay mỏi chân, chỉ cần máu còn đầy là muốn đi bao lâu thì đi được bấy lâu.
Đến trước cửa thần điện, hai người nhìn thấy cửa thần điện đóng chặt, một tế tự đang đứng trước cửa. Người ấy có mái tóc dài vàng óng, cằm thon nhỏ, đôi mắt xanh lam như nước biển – Ngoại hình hoàn hảo quá mức cho phép của vị NPC này khiến công ty game đã phải nhận không biết bao nhiêu thư phàn nàn, bởi vì trong game ngoài cách dùng dịch dung đan, mọi người chỉ có thể mang mặt thật. Sự đối lập rành rành giữa đời thực phũ phàng và thiết kế như mơ trong game đã vùi dập bao nhiêu mối tình vừa mới chớm nở trong trứng nước.
Nhưng với Quan Miên và Ám Hắc Đại Công, NPC có đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là số liệu, điều duy nhất hai người quan tâm là làm sao để vượt qua NPC này.
Quan Miên hỏi: “Xin cho hỏi đội trưởng của đội thần thánh kỵ sĩ có ở trong không?”
Đôi mắt tế tự lúng liếng, “Các người mang đồ tới chưa?”
Quan Miên hỏi: “Nhiệm vụ?”
Tế tự đáp: “Nhiệm vụ là cần có, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ phải cần thêm một thứ.”
Ám Hắc Đại Công: “Thành ý?”
Tế tự nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc, “Là cái gì?”
Ám Hắc Đại Công cúi đầu, tự giễu cười bảo: “Đại khái là kết quả của việc nằm mơ giữa ban ngày.”
Tế tự nói: “Đội trướng thích quà nhất. Các người tìm qua mang tới đây đi.”
Cột nhiệm vụ của Ám Hắc Đại Công và Quan Miên lại nhảy ra thêm một nhiệm vụ: Tham gia hoạt động của hệ thống để giành được phần thưởng trong hoạt động.
Quan Miên nói: “Hoạt động của hệ thống sớm nhất chắc là hoạt động đánh tranh vào tám giờ tối nay nhỉ?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Tối đằng ấy rảnh không?”
“Rảnh.” Vừa trả lời, Quan Miên liền nhận được một tiểu tinh linh. Sau khi đọc thư xong, cậu liền chữa lời: “Có thể sẽ rảnh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Tối bảy giờ bốn lăm tôi sẽ lên mạng, nếu không rảnh cứ viết thư báo tôi hay.”
Quan Miên gật đầu.
Ám Hắc Đại Công dẫn Quan Miên leo lên lưng rồng, “Đi đâu đây?”
Quan Miên nhướng mày nhìn anh.
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Tôi tiện đường.”
Lại là tranh chấp ở chỗ càn quái.
Lại là phân hội Tangier.
Nhưng lần này đối tượng không phải là phân hội trưởng của Santu mà là phân hội trưởng ở Tangier của công hội Nhất Trụ Kình Thiên – Qua Cầu Là Nhức Đầu.
Lúc Quan Miên đến, hai bên đã đánh nhau đến mức khó lòng giải quyết.
Thấy không khí có vẻ xôm tụ, Ám Hắc Đại Công cũng định ở lại cổ vũ.
Quan Miên nói: “Anh muốn nắm rõ tình hình các thế lực trước khi nhiệm vụ phụ của nhiệm vụ xây thành được giới thiệu à?”
Ám Hắc Đại Công cười cười, “Đằng ấy cẩn thận nhé.”
Quan Miên gật đầu nhìn anh rời đi, sau đó mới bỏ ra ngoài.
Tình hình lúc này là đã đánh qua đánh lại được mấy vòng. Hai bên không chỉ đấm đá mà còn dùng cả võ mồm. Đều là game thủ cũ của Mộng Đại Lục cả, lời nào nói được lời nào không tất cả đều quá rành. Mấy lời chửi bới đều nói một chút lại ngừng một chút, cứ như văn viết bị đánh trong mấy tiểu thuyết đăng trên Tấn Giang ngàn năm về trước.
Đấu võ mồm hăng nhất chính là hai phân hội trưởng.
Từ lần Quạt Đàn Hương và Túy Mộng Tình cãi nhau sống chết chỉ vì địa bàn không thuộc về cả hai bên, Quan Miên đã biết gã không phải dạng vừa. Quả không phụ sự mong đợi của cậu, gã nói: “Tôi chúc cho tất cả những người lớn trong nhà cậu đều chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Qua Cầu Là Nhức Đầu đáp: “CUTMECAIDAUHEONHAANHDI!”
Quan Miên phát hiện tốc độ gã này chuyển chữ tượng hình sang phiên âm rồi đọc lên bằng tiếng Anh phải nói là chóng mặt, người thường khó ai bì được. Đương nhiên cũng có khả năng gã luyện nhừ ở nhà trước rồi nên giờ mới chửi không cần suy nghĩ như vậy.
Tranh chấp vẫn tiếp tục diễn ra.
Quan Miên sau khi cân nhắc tới level của mình thì quyết định ngồi bên cạnh chờ xem kịch.
Một lát sau, viện binh của Công hội Tinh Nguyệt và Hắc Diệu Thạch ùn ùn kéo tới.
Quan Miên trông thấy rất nhiều gương mặt thân quen, Bị Thịt Rỗng, Xích Đu Đung Đưa, còn cả Chim To Không Do Cha lâu rồi không gặp. Tình hình mỗi lúc một rôm rả, ánh sáng trắng cứ lóe lên liên tục như pháo hoa bắn loạn xạ trên không. Nhưng một phần cũng vì cảm xúc thăng hoa nên lỡ mồm chửi thề mới tự tiễn mình về với ông bà nhiều như vậy.
Bị Thịt Rỗng giết được ba người, bị xử lý một lần, cuối cùng cũng nhìn thấy Quan Miên đang rảnh rỗi đến gà gật cạnh đó.
“Hội phó Mộng Xuân Không Tỉnh!”
Có lẽ bởi tiếng gào của cậu ta quá sức thê lương thảm thiết.
Hoặc có lẽ bởi sáu chữ “hội phó Mộng Xuân Không Tỉnh” này quá có tầm vóc ảnh hưởng.
Nói chung khi Bị Thịt Rỗng gào xong sáu chữ này, một nửa số người có mặt đều ngừng tay. Có kẻ thừa dịp đối phương ngừng tay giết chết đối phương, vì vậy một trận ẩu đả khác lại nổ ra. Với góc nhìn của Quan là sau khi Bị Thịt Rỗng hô hoán, mọi người có mặt dừng lại tí xíu, sau đó lại vội vã choảng tiếp.
Bị Thịt Rỗng thoát khỏi chiến trường, chạy tới trước mặt Quan Miên và nói: “Anh dám ngồi ở đây!”
Quan Miên đáp: “Nằm không thoải mái lắm.”
“…” Bị Thịt Rỗng nghẹn họng, “Lúc hội trưởng không có mặt anh chính là người đứng đầu của công hội mình đúng không? Anh có biết tác dụng của người đứng đầu là gì không? Lấy mình làm gương đó! Giờ mà anh ngồi thù lù ở đây làm được cái gì?”
Quan Miên nói: “Hăng hái đi tìm cái chết đâu phải là tấm gương tốt đẹp gì.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Thế tốt xấu gì anh cũng phải hô vài tiếng đi chứ.”
Quan Miên nói: “Không có loa.”
Bị Thịt Rỗng lấy loa từ trong túi ra đưa cho cậu, điệu bộ như thể bắt Quan Miên phải thực hiện chức trách của hội phó cho bằng được.
Quan Miên nhận lấy loa, cao giọng bảo: “Các đồng chí đã cực khổ rồi.”
Bị Thịt Rỗng: “…”
Cũng có lác đác vài người hưởng ứng tiếng hô của cậu.
“Vì thể diện mà phục vụ!”
“Vì bà xã mà phục vụ!”
“Vì công lý mà phục vụ!”
Quan Miên trả loa lại cho cậu ta và nói: “Xong rồi.”
Bị Thịt Rỗng câm nín nhìn cậu.
Quan Miên bảo: “Muốn lười cũng không sao, nhưng có thể đổi chỗ đứng xem được không.”
“Ai bảo em lười, đổi chỗ cái gì?” Bị Thịt Rỗng vừa nói xong đã bị người khác chém cho một đao.
Quan Miên gối đầu lên tay bảo: “Tôi chỉ muốn báo với cậu rằng có người định đánh lén cậu.”
Lúc đó Bị Thịt Rỗng đã cùng với người nọ đánh nhau chí chóe.
Cuộc chiến có dài thế nào chăng nữa cũng sẽ phải đi đến hồi kết. Với Quan Miên, hồi kết này được đánh dấu bằng giờ ăn cơm, còn với những người khác, hồi kết được đánh dấu bằng màn “giáng trần” của Vạn Thọ Vô Cương từ trên trời. Chẳng bù với Quan Miên cấp bốn mươi mấy, một người level 86 như Vạn Thọ Vô Cương vừa xuất hiện là đã trấn áp được cảnh hỗn loạn ở đó, đặc biệt là khi bên cạnh cậu ta còn có nhân vật gây chú ý – Trùm Bất Tử, đứng thứ hai trong bảng cao thủ, người từng đánh bại Ám Hắc Đại Công.
Chẳng biết khi nào Bị Thịt Rỗng đã sáp lại, “Thì ra Trùm Bất Tử là người của họ, thảo nào lần trước khi đánh với Ám Hắc Đại Công trang bị trâu bò dữ vậy.”
Vạn Thọ Vô Cương nhìn Qua Cầu Là Đau Đầu, “Chuyện gì vậy?”
Qua Cầu Là Đau Đầu lập tức bô lô bô la một tràng báo cáo tình hình. Tóm lại là chỉ trích Công hội Tinh Nguyệt chiếm hết chỗ đánh quái luyện cấp ở đây từ sáng tới tối, một ngày hai mươi bốn giờ, dù là lúc rạng sáng vắng vẻ ít người cũng không chịu cho ai vào.
Quạt Đàn Hương liếc Quan Miên một cái nhưng không chạy lại. Thân là thần thánh kỵ sĩ cấp 80, gã thấy rất khó để phải qua báo cáo với một hắc ám tế tự cấp thấp hơn mình gần nửa.
Nếu dùng được công cụ chat mật thì đỡ biết bao nhiêu.
Gã thầm nghĩ trong bụng.
Vạn Thọ Vô Cương nhìn theo ánh mắt của gã thì bắt gặp Quan Miên. Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, lần đầu là lúc Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Công hội Hắc Diệu bị đánh lén, sáu công hội lớn ngồi lại đàm phán.
“Lâu rồi không gặp.” Vạn Thọ Vô Cương bày tỏ thiện ý trước.
Ấn tượng của Quan Miên về cậu ta không đến nỗi nào. Cậu đứng dậy, làm động tác phủi quần áo mặc dù quần áo không dính tí bụi nào, “Lâu rồi không gặp.”
Vạn Thọ Vô Cương hỏi: “Chúng ta thảo luận về chuyện này một chút được không?”
Quan Miên nhướng mày. Nếu Công hội Nhất Trụ Kình Thiên không có hứng thú với điểm đánh quái này, vậy giờ đây Vạn Thọ Vô Cương hẳn đã nói xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm… Còn nếu muốn thảo luận cũng có nghĩa là muốn đàm phán phương pháp thu được lợi ích.
Quạt Đàn Hương đương nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, gã nôn nóng dòm qua. Vị hội phó này mới quá, cách làm việc gã chưa rõ lắm. Nếu chẳng phải trước đây người này quản lý sổ sách công hội đâu vào đấy rõ ràng, nhờ đó mà quá trình xây thôn, xây trấn vô cùng thuận lợi, chỉ sợ các hội viên sớm đã dị nghị. Nhưng cậu quản lý tài chính tốt là một chuyện, đàm phán với công hội khác lại là chuyện khác. Sổ sách là chết người là sống, chỉ cần sơ sẩy một tí là sẽ mất đi lợi ích ngay.
Gã thì hồi hộp muốn chết, còn Quan Miên lại cứ nhởn nhơ, “Nhận lỗi không cần quá tha thiết đâu, có thành ý là được rồi.”
“Anh nói cái gì?” Qua Cầu Là Đau Đầu giận dữ xông lên.
Bị Thịt Rỗng lập tức chắn trước mặt Quan Miên.
Quan Miên thấp giọng bảo: “Cậu đánh không lại cậu ta.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Tốt xấu cũng phải ra vẻ tí chứ anh, mất công người ta tưởng mình thiếu người!”
Quan Miên vỗ vai cậu ta.
Bị Thịt Rỗng trong nhất thời cảm thấy được cổ vũ.
Vạn Thọ Vô Cương bối rối cau mày, “Các điểm càn quái ở khu này rất nhiều, hội viên công hội các bạn trên cơ bản không dùng hết mà, chi bằng nhường cho chúng tôi vài chỗ đi?”
Quạt Đàn Hương nhìn về phía Quan Miên và ra sức lắc đầu. Ai lại nhả miếng thịt dâng tới tận miệng cơ chứ!
Quan Miên nói: “Câu hỏi này hỏi chính xác lắm.”
Nghe vậy, đôi mày của Quạt Đàn Hương cau tít lại, còn mặt Vạn Thọ Vô Cương lộ vẻ hớn hở.
Quan Miên từ tốn nói tiếp: “Mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này. Điểm càn quái ở đây nhiều lắm, nhưng những phân hội khác như Macey lại chẳng đủ điểm càn quái, vì vậy nên công hội nên điều chỉnh lại một tí, chia sao cho đồng đều.”
Bị Thịt Rỗng lập tức hùa theo: “Đúng vậy đó. Chỗ của bọn tôi thiếu điểm càn quái cực kỳ, thường đều là luân phiên anh một con tôi một con, bất tiện gần chết. Anh em à, sớm biết chỗ này của mấy anh có nhiều, tụi tôi đã dẫn bạn qua đây rồi.”
Từ việc Quạt Đàn Hương bao nhiêu lần tranh chấp với Túy Mộng Tình cũng đủ thấy dù có chung một công hội nhưng gã cũng không thích chia sẻ, nhưng với tình huống hiện nay không thể nào làm mất mặt Bị Thịt Rỗng và Quan Miên trước người ngoài, vì vậy chỉ đành nói: “Không sao, cứ đến thoải mái.”
Vẻ mặt của Vạn Thọ Vô Cương bắt đầu xấu đi.
Trùm Bất Tử đứng cạnh cậu ta cũng rục rịch. Cái gọi là khí phách cao thủ thường luôn đi chung với tự tin. Từ sau ngày đánh bại Ám Hắc Đại Công trước mặt bao nhiêu người, toàn thân gã cứ như phát ra hào quang, đi tới đâu chói mắt tới đó, không cần ánh mặt trời mà vẫn sáng lóa. Giống như bây giờ, tuy chả có việc gì liên quan tới gã nhưng gã vẫn chạy tới bảo kê, hơn nữa lý do còn vô cùng chính đáng: “Mỗi công hội không ai bì kịp đều phải cung phụng một cao thủ không ai bì kịp.”
Câu “danh ngôn” này của gã khiến đa số thành viên của Nhất Trụ Kình Thiên đều nghĩ thầm trong bụng – Đúng là muốn dùng lư hương để cung phụng gã này, mỗi ngày lấy nhang cắm vào, cắm vào, cắm vào!
Có điều đây đều là việc nội bộ của Nhất Trụ Kình Thiên, đến giờ vẫn chưa truyền bá ra bên ngoài. Vì vậy trước mắt thì hình tượng cao thủ của Trùm Bất Tử vẫn còn rất hoàn hảo.
Gã chầm chậm bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Quan Miên, tưởng tượng mắt mình chính là hai lưỡi đao sắc bén, không cần ra tay cũng có thể khống chế tim gan đối phương.
Quan Miên nhìn gã một cái rồi quay sang chỗ khác, bảo với Vạn Thọ Vô Cương, “Được thôi. Chúng ta bàn bạc đi.”
Trùm Bất Tử đắc ý. Quả nhiên gã đã luyện được khí thế của cao thủ, chỉ cần dùng mắt là có thể giết người!
Bọn Quạt Đàn Hương và Vạn Thọ Vô Cương đều bất ngờ.
Chỉ mỗi Bị Thịt Rỗng là vẫn tỉnh như ruồi, thường là người từng lãnh giáo qua miệng lưỡi của Quan Miên đều không tin cậu sẽ chịu thiệt trên phương diện mồm mép. Chuyện duy nhất Bị Thịt Rỗng thấy lo là không biết Công hội Nhất Trụ Kình Thiên có vì gà cưng bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng mà giận cá chém thớt, đổ hết lên đầu Công hội Tinh Nguyệt hay không.
Nhưng lần này cậu ta đoán sai rồi.
Quan Miên không hề muốn xung đột với Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, thậm chí ngược lại, cậu còn định xây dựng quan hệ với công hội nàu – Trong tình huống không phải hy sinh bất cứ lợi ích nào. Căn cứ vào hành vi và phát ngôn của Nhất Trụ Kình Thiên, đây tuyệt đối là một người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Chính vì thế mà Quan Miên chẳng nuôi hy vọng có thể dùng chút lợi ích cỏn con như điểm càn quái để dụ đối phương bỏ qua lợi ích lớn hơn khi công chiếm thành hay là đứng về phía Tinh Nguyệt.
Cậu định sẽ ổn định họ trước.
Nội dung nhiệm vụ phụ của xây thành là gì chắc chắn chỉ công bố khi có người hoàn thành nhiệm vụ xây thành. Vì vậy rất có khả năng Nhất Trụ Kình Thiên không nắm được tin trước. Chỉ cần gã không biết, bên cậu sẽ có ưu thế. Lực lượng chiến đấu chuẩn bị gấp rút tuyệt đối không thể nào so sánh với lực lượng chiến đấu chuẩn bị lâu dài được. Nếu hai bên trở mặt, vậy với tính tình của Nhất Trụ Kình Thiên, đầu tiên nhất định gã sẽ lên kế hoạch đến phá rối, cứ như lần Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Hắc Diệu Thạch cùng xây xong thôn.
Vạn Thọ Vô Cương đương nhiên không suy nghĩ nhiều như Quan Miên, hiện tại trong đầu cậu ta chỉ có một việc duy nhất – Điểm càn quái.
Quan Miên và cậu ta hai người cùng đi vào rừng. Trên đường gặp phải vài con quái cấp cao, Vạn Thọ Vô Cương đều chắn trước mặt Quan Miên giết sạch.
Tranh thủ lúc cậu ta đang chiến đấu, Quan Miên thở dài bảo: “Làm hội phó nào có dễ.”
“…” Với chuyện này Vạn Thọ Vô Cương còn chưa có quyền phát ngôn. Cậu ta chưa làm hội phó bao giờ, cậu ta chỉ là nguyên lão thôi.
Quan Miên lại nói: “Thật ra tôi chỉ quản lý sổ sách.”
Vạn Thọ Vô Cương lờ mờ đoán được cậu muốn nói gì.
Quả nhiên Quan Miên nói tiếp: “Chuyện này cứ để hội trưởng công hội của tôi quyết định.”
Ba câu nói, ba lần thở dài đã khiến Vạn Thọ Vô Cương câm nín.
Cả buổi sau cậu ta mới nói được một câu: “Vậy chắc bạn cực lắm nhỉ.”
Quan Miên hùa theo mà mặt không đỏ, hơi thở không loạn tí nào, “Đúng đấy. Vì vậy cứ thế này trước đi. Đằng ấy bảo hội viên của đằng ấy về trước, cứ sắp xếp vậy trước cái đã. Còn gây nữa cũng chả ai được lợi.”
Vạn Thọ Vô Cương cau mày. Câu này của Quan Miên có vẻ như đang uy hiếp.
“Nhất là tôi.” Quan Miên lại vòng vo, “Tôi lên làm hội phó chưa được bao lâu, không muốn xảy ra chuyện chút nào.”
Nói tới nước này rồi Vạn Thọ Vô Cương còn trả lời thế nào được nữa? Cậu ta chỉ đành bảo: “Hội trưởng công hội các bạn chừng nào lên?”
Quan Miên đáp: “Cậu ấy nhập học rồi.”
Bạn có khi nào đi ép một cậu học sinh phải lên mạng không?
Vạn Thọ Vô Cương rầu rĩ bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.