Chuyện xảy ra đột ngột trong hiện thực vẫn chẳng khiến Quan Miên bận tâm cho lắm. Dù sao lần này cậu ra ngoài với mục đích đi ăn, lúc về bụng đã căng lên, như vậy là được rồi. Còn nào Mimi, nào Lily và mấy thanh niên kia chẳng qua chỉ là người dưng gặp mặt trước khi ăn cơm, chẳng khác gì những khách hàng đến siêu thị mua sắm cậu tình cờ gặp phải. Nhưng cậu không định giải thích với Bản Chất Minh Mẫn, không bày tỏ rõ quan điểm vào những lúc thích hợp đôi khi cũng tránh được vài chuyện phiền phức về sau. Tắm rửa xong, cậu thay đồ ngủ rồi vào game. Khoáng sản cần đào sáng nay cậu đã đào xong, vì vậy vừa lên mạng là cậu chọn ngay hình thức trò chơi. Bảy con tinh linh vây quanh cậu cứ như bảy chú lún phiên bản tí hon. Quan Miên mở từng bức thư một ra xem, phát hiện ngoài bức đầu tiên do Tinh Phi Ngân gửi thì sáu bức còn lại đều từ Tội Lỗi Quá Xá. Cậu ngẫm nghĩ một tí rồi trả lời thư của Tinh Phi Ngân trước. Tội Lỗi Quá Xá tìm cậu có thể là có chuyện đàng hoàng nhưng khả năng lớn hơn là ăn no rửng mỡ. Nhưng Tinh Phi Ngân tìm cậu, nếu không liên quan đến Tội Lỗi Quá Xá thì nhất định là chuyện nghiêm túc. Tinh Phi Ngân nhanh chóng hồi âm, bảo cậu đứng nguyên tại chỗ, cậu ta lập tức tới ngay. Quan Miên biết trong game có đạo cụ dùng để tìm kiếm vị trí của đối phương, bởi vì Ám Hắc Đại Công rất thường dùng. Bởi lẽ sau khi nhận thư cậu liền ngồi xuống chờ. Một lúc sau quả nhiên Tinh Phi Ngân cưỡi thú một sừng từ trên trời đáp xuống, có điều ngồi trên lưng thú không chỉ có mỗi mình Tinh Phi Ngân. Tội Lỗi Quá Xá không đợi đến lúc thú đáp hẳn đã từ trên cao nhảy xuống, chạy tới trước mặt Quan Miên để oán trách: “Em gửi anh sáu lá thư, anh chẳng thèm trả lời bức nào. Anh í gửi có một lá là anh trả lời liền. Anh đúng là đồ thấy lợi quên nghĩa!” Quan Miên nói: “Thì ra trong mắt cậu Tinh Phi Ngân chỉ là ‘lợi’ thôi.” Tội Lỗi Quá Xá sửng sốt, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải.” Quan Miên hỏi: “Vậy tôi thấy lợi quên nghĩa hồi nào?” Tội Lỗi Quá Xá vội chữa lời: “Vậy thì là thấy sắc quên bạn.” Quan Miên nói: “Thật ra cậu đừng nên học Kế toán, cậu nên học Mỹ thuật mới đúng.” Dù biết Quan Miên đang châm biếm mình nhưng Tội Lỗi Quá Xá vẫn không kiềm chế được phải hỏi: “Mắc gì?” “Bởi vì cả số lẫn chữ đều không hợp với cậu.” Quan Miên quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của cậu ta. Tinh Phi Ngân cất thú một sừng rồi đi tới. Tuy mặt cậu ta vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng Quan Miên thấy được trong mắt cậu ta loáng thoáng chút gì như ngại ngùng và xấu hổ. Tội Lỗi Quá Xá cũng cảm thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng nên dịch sang đứng bên cạnh Quan Miên, lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào tay cậu rồi hỏi: “Có phải anh sống một mình không?” Quan Miên cau mày hỏi lại: “Phải thì sao? Không phải thì sao?” “Nếu không phải thì thôi. Nếu phải thì tụi em muốn nhờ anh giúp tí việc.” Tội Lỗi Quá Xá chắp tay cầu xin và cười nịnh nọt. Chuông báo động trong lòng Quan Miên rung lên dữ dội, lông tơ dựng đứng hết cả lên, “Đừng nói cậu muốn tôi nhận nuôi con gì đó nha?” “Nếu là cho người ở thì sao?” Nụ cười của Tội Lỗi Quá Xá càng sáng chói, “Yên tâm, không phải thú, mà là… người.” Quan Miên nhìn cậu ta rồi lại nhìn Tinh Phi Ngân, chợt hỏi: “Phồn Tinh Hữu Độ?” Tội Lỗi Quá Xá vỗ vào vai cậu cái bốp, “Không hổ là bạn em, IQ quả nhiên không thua em bao nhiêu, đoán cái là trúng liền. Chuyện là thế này, gần đây Phồn Tinh Hữu Độ gặp chút vấn đề, tạm thời không thể về nhà, vậy nên tụi em muốn hỏi xem có thể ở nhờ nhà anh mấy bữa được không.” Tinh Phi Ngân nói: “Tôi sẽ trả tiền ăn ở.” Tội Lỗi Quá Xá đá cậu ta một cái rồi trừng mắt bảo: “Mộng Xuân là loại người thấy tiền sáng mắt sao hả? Anh xem thường anh í quá!” Quan Miên từ tốn đáp: “Tôi không phải loại thấy tiền sáng mắt, tôi là loại thấy lợi quên nghĩa, thấy sắc quên bạn.” Tội Lỗi Quá Xá quay lại cười giả lả, “Hì hì, chỉ giỡn tí thôi mà anh ha? Cần gì phải xem là thiệt.” Quan Miên hỏi: “Tức là chuyện ở nhờ cũng là giỡn?” “Chuyện đó không phải giỡn, là thật. Là chuyện rất nghiêm túc.” Tội Lỗi Quá Xá nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm túc đến không thể nào nghiêm túc hơn được nữa. Quan Miên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trên đời có một nơi gọi là khách sạn, nếu không thì vẫn còn Sở Cứu trợ.” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nếu đến khách sạn được đương nhiên đã không làm phiền anh. Thật ra những khả năng khác tụi em tính thử hết rồi. Tuy tòa án đã phê duyệt lệnh xin bảo mật thông tin cá nhân của anh ta, đưa lịch sử cuộc gọi, lịch sử dùng thẻ tín dụng và các thông tin có liên quan đến hành tung vào dạng văn kiện bảo mật cấp tỉnh nhưng anh biết ông của anh ta là ai mà, mấy chỗ công cộng như khách sạn chỉ cần ông muốn thì nhất định tìm được.” Tinh Phi Ngân nói: “Ông tôi đã thuê mười thám tử tư đi tìm tung tích của anh tôi.” Tội Lỗi Quá Xá bổ sung: “Loại hàng đầu ấy.” Quan Miên nhìn sang Tinh Phi Ngân và ngờ vực hỏi: “Tại sao ông cậu lại không cấm cậu chơi game?” Cùi chỏ Tội Lỗi Quá Xá lại len lén thúc vào tay Quan Miên. Tinh Phi Ngân mặt không chút biểu cảm, đáp: “Huyết thống của mẹ tôi không được gia tộc công nhận nên trong số những người có thể kế thừa gia tộc, tôi đứng thứ sáu.” Quan Miên ngạc nhiên. Theo lời cậu ta thì cậu ta và Phồn Tinh Hữu Độ là cùng cha khác mẹ? Đứng thứ sáu trong danh sách kế thức chẳng khác nào không có quyền kế thừa. Tội Lỗi Quá Xá lại nói: “Em và Tinh Phi Ngân là bạn học, hồi trước có qua nhà anh í chơi, nghe nói vì vậy mà cả nhà em đã bị theo dõi mấy hôm đấy.” Tinh Phi Ngân rũ mắt nói: “Xin lỗi.” Tội Lỗi Quá Xá nhún vai, “Không sao. Dù sao em cũng chả cảm giác được gì, vẫn thích gì làm nấy như thường thôi. À, chỉ là lúc vào nhà vệ sinh thì cẩn thận hơn tí xíu.” Tinh Phi Ngân nói: “Yên tâm, họ sẽ không rình cậu lúc vào nhà vệ sinh đâu. Tuy họ đều là thám tử tư nhưng trình độ pháp luật không kém luật sư là bao.” Tội Lỗi Quá Xá thở dài, “Vậy được rồi. Anh biết đó, trên mông phải em có một nốt ruồi, mà trên nốt ruồi còn có sợi lông, nhỡ bị chụp được thì biết ngay là người ta đó.” Tinh Phi Ngân nói: “Tôi biết không có nghĩa là cả thế giới đều biết.” Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp: “Cũng đúng.” “So với chuyện Phồn Tinh Hữu Độ mất tích, tôi càng hiếu kỳ tại sao cậu ta biết trên mông phải cậu có nốt ruồi?” Quan Miên chợt hỏi. Hiếm hoi lắm mới thấy Tội Lỗi Quá Xá đỏ mặt, cậu ta khẽ hắng giọng một cái, “Đừng có đổi chủ đề. Ngoài em ra thì Vô Song vốn là lựa chọn thứ hai, nhưng gần đây anh ấy sắp làm đám cưới. Anh cũng biết sức quyến rũ của Phồn Tinh Hữu Độ với con gái đấy, tuy phỏng đoán thế có hơi giống lo trời sập nhưng em thấy nên cảnh giác vẫn hơn. Nhỡ gây rắc rối cho đám cưới của Vô Song thì đúng là ác quá.” Để tránh nghe thêm lời lẽ không hay về Phồn Tinh Hữu Độ từ miệng Tội Lỗi Quá Xá, Tinh Phi Ngân đành chủ động giành lấy quyền phát ngôn: “Nếu không tiện tôi sẽ tìm cách khác.” Tội Lỗi Quá Xá tròn mắt nhìn Quan Miên tỏ vẻ đáng thương. Quan Miên nheo mắt đánh giá cậu ta, “Nói riêng vài câu đi.” Tội Lỗi Quá Xá lót tót chạy theo. Tinh Phi Ngân mày cau tít nhưng vẫn nhịn lại. Hai người đi khoảng bảy tám bước mới dừng lại. Quan Miên thấp giọng hỏi: “Tôi nhớ trước đây cậu từng gọi Phồn Tinh Hữu Độ là rờ rờ.” Tội Lỗi Quá Xá cười đáp: “Hồi đó khác giờ khác anh.” Quan Miên nói: “Vậy tôi từ chối.” “Được rồi được rồi mà.” Tội Lỗi Quá Xá kéo cậu lại, “Chuyện đó thì… Anh biết đấy, em sắp phải thi lại í. Trước giờ thi lại đều nhờ Tinh Phi Ngân giúp em ôn bài để qua được trót lọt. Thì đó, anh hiểu mà.” Quan Miên hỏi: “Nếu tôi từ chối thì sao?” Tội Lỗi Quá Xá thở dài đáp: “Nhờ anh giúp đỡ là vì anh chỉ là bạn bình thường của Phồn Tinh Hữu Độ, không phải thân lắm, ông nội anh ta chắc sẽ không nghĩ tới anh. Nhưng cũng vì em thấy anh rất đáng tin, không phải loại thấy tiền là bán đứng bạn bè. Thật ra có vài chuyện Tinh Phi Ngân không cho em nói nhưng em thấy nói anh biết vẫn tốt hơn. Ông nội anh ta đã trao giải thưởng năm trăm vạn.” “Ồ…” Quan Miên dài giọng đáp. Tuy nếu xét vật chất xã hội hiện nay đã rất phong phú, các nhu cầu cơ bản nhất của con người bảo đảm sẽ được đáp ứng trên chín mươi chín phẩy bảy phần trăm nhưng nhu cầu của con người tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức sinh lý. Năm trăm vạn với đa số vẫn là một sự cám dỗ khó lòng kháng cự. “Thật ra ban đầu Tinh Phi Ngân định tìm Bị Thịt Rỗng và Gia Cát Động Minh nhưng anh biết đấy, miệng Bị Thịt Rỗng không được kín cho lắm, còn Gia Cát Động Minh ấy à…” Tuy không nói hết câu nhưng giọng cậu ta lộ rõ vẻ không tin tưởng Gia Cát Động Minh. Xét cho cùng khó trách cậu ta nghĩ vậy, dù sao tất cả chỉ là bạn bè quen trên mạng, có biết mặt đối phương cũng vẫn không biết được trong hiện thực là loại người gì, nếu chỉ dựa vào cảm giác trong game mang lại thì không mấy khách quan. Nếu chẳng phải bạn bè Phồn Tinh Hữu Độ ngoài đời đều nằm trong tầm khống chế của ông anh ta, còn Tinh Phi Ngân và Tội Lỗi Quá Xá lại tốn quá nhiều thời gian cho game nên không tìm được bao người đáng tin ngoài đời thì cả bọn cũng không nghĩ tới Quan Miên. Quan Miên biết Tinh Phi Ngân không tìm mình không phải bởi không tin mình mà do trước đây cậu ta từng nhiều lần hứa hẹn trước Quan Miên rằng sẽ giải quyết chuyện này, thế nhưng năm lần bảy lượt thất hứa, khó tránh cảm thấy xấu hổ. Cậu nói: “Tôi chỉ có một phòng ngủ, nếu muốn ở thì tốt nhất tự mang túi ngủ tới đi.” Tội Lỗi Quá Xá lấy làm ngạc nhiên hỏi lại: “Anh đồng ý à?” Quan Miên nói: “Phí ăn ở thu gấp đôi, xem như bồi thường tổn thất tâm lý do bở lỡ năm trăm vạn.” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Không thành vấn đề. Tinh Phi Ngân tuy không đào đâu ra năm trăm vạn nhưng cỡ năm, sáu vạn với anh í vẫn thấm tháp gì, anh đừng khách sáo nhé.” Quan Miên nói: “Cậu có phát hiện cậu rất giống phát ngôn viên của Tinh Phi Ngân không?” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Như nhau cả ấy mà.” Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá cùng quay trở về. Tinh Phi Ngân vừa thấy sắc mặt của Tội Lỗi Quá Xá thì biết ngay chuyện đã thành công, “Anh có thể đưa tôi địa chỉ anh không, tôi sẽ báo với anh tôi.” Quan Miên nói cho cậu ta. Tinh Phi Ngân ghi lại rồi logout. Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em dẫn anh luyện cấp.” Quan Miên chỉ tay lên trời. Tội Lỗi Quá Xá nghiêm mặt nói: “Không phải chứ?” Huyết tinh linh sà xuống lòng bàn tay Quan Miên. Quan Miên mở ra xem thì thấy quả nhiên là lời mời tổ đội của Ám Hắc Đại Công. Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em nghe đồn anh là nguyên lão của công hội mình đúng hông ta.” Quan Miên rụt cái chân vừa thò ra toan bỏ đi lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Phồn Tinh Hữu Độ không vào game thì ai trả lương nguyên lão cho tôi?” “Tinh Phi Ngân!” Tội Lỗi Quá Xá nhanh nhảu đáp. Cậu ta sợ mình chỉ cần trả lời chậm tí xíu là Quan Miên sẽ vỗ cánh sà ngay vào lòng Ám Hắc Đại Công. Nhắc mới nói, chiến thuật quanh co này của Ám Hắc Đại Công quả là lợi hại, khiến người ta muốn đề phòng cũng không đề phòng được. May mà bây giờ Phồn Tinh Hữu Độ dọn tới ở cùng Quan Miên, có anh ta thì Quan Miên dù muốn rút khỏi bang cũng không dễ dàng. Cuối cùng cậu ta cũng phát hiện hóa ra Phồn Tinh Hữu Độ vẫn có ưu điểm. Đó chính là cảm giác tồn tại khiến người khác phải quan tâm. Quan Miên và Ám Hắc Đại Công gặp nhau rồi cùng đi tới Công hội Kỵ Sĩ. Từ lúc Quan Miên bỏ nhiệm vụ tới hiện tại chưa hết bốn mươi tám tiếng nên hai người chỉ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ của Ám Hắc Đại Công. Tổng bộ Công hội Kỵ Sĩ nằm tại thành Neal ở Santu. Từ sau ngày Baute và Vanrell biến thành phế tích, thành Neal bị kẹp giữa hai đế quốc lớn vốn không được mấy ai chú ý bỗng chốc trở thành trung tâm thương nghiệp đứng nhất, nhì Mộng Đại Lục. Vừa vào thành Neal, hai người lập tức bị chìm trong dòng người, không thể tự chủ mà bị dòng người xô đẩy. Quan Miên và Ám Hắc Đại Công tự giác để người phía sau đẩy về phía trước, tới trước cửa công hội mới lách khỏi dòng người. Trong công hội cũng toàn là người với người. Đủ loại âm thanh tràn ngập đại sảnh công hội. NPC phụ trách tiếp khách chìm giữa biển người, cả đầu cũng không thấy đâu. Có người đang lớn tiếng hô gọi xếp hàng. Nhưng từ lúc bước vào tới giờ, cả hàng Quan Miên còn chả thấy đâu chứ đừng nói tìm được đuôi hàng. Ám Hắc Đại Công cau mày. Rõ ràng anh không quen với những hoàn cảnh xô bồ thế này. Bên ngoài đột nhiên có một đám người xông vào, vừa vào là ra sức xô đẩy những người bên trong ra, vừa xô đẩy vừa la: “Mấy người đủ chưa hả?” Một trong số những người bị đẩy chợt thò tay ôm chầm lấy người bên cạnh, người này ôm người kia cứ thế mà thành một hàng dài, chẳng khác nào đã được đinh vào nhau từ trước. Một người trong đám xông vào la lối: “Nhất Trụ Kình Thiên hèn quá là hèn, có giỏi thì cạnh tranh công bằng, bây giờ che khuất cả NPC không cho người khác làm nhiệm vụ là sao?” Những người ôm nhau ban nãy đều làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, chả thèm ngoảnh đầu lại. “Không biết xẩu hổ, không biết xấu hổ gì hết!” Người xông vào nổi cơn tam bành, “Hôm nay mấy người còn không chịu thôi thì công hội bọn tôi sẽ khiêu chiến với Nhất Trụ Kình Thiên!” Những người đó không buồn nhúc nhích. Người vừa nổi giận đang định nói tiếp thì nhìn thấy một thanh niên áo đen khá quen mặt đang chen lên trước. “Chuyện gì?” Ám Hắc Đại Công hỏi. Người đó quan sát anh vài lần rồi nói: “Anh là…” Ám Hắc Đại Công gật đầu: “Là tôi.” Người nọ nghĩ thầm, tôi còn chưa nhớ ra anh là ai, làm sao anh biết tôi đang muốn nói ai chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nhìn thấy phong thái và vẻ mặt tràn đầy tự tin của Ám Hắc Đại Công, gã biết chắc anh là một cao thủ trong game, vì vậy bèn muốn kéo anh sang phe mình. Gã cao giọng hỏi: “Các anh có phải cũng tới làm nhiệm vụ không?” Ám Hắc Đại Công gật đầu đáp: “Ừ.” Người nọ lại nói: “Vậy các anh phải tìm cách đẩy họ ra mới làm được.” Quan Miên hỏi: “Họ là người của Nhất Trụ Kình Thiên?” Người nọ đáp: “Đúng. Vì không để công hội khác làm nhiệm vụ, bọn họ chặn ở đây đã ba, bốn ngày rồi!” Ám Hắc Đại Công hỏi: “Vậy anh là người công hội nào?” Người nọ đáp: “Hắc Diệu Thạch. Tôi là phân hội trưởng của Santu, Liệt Phong. Xin hỏi các anh thuộc công hội nào?” Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi là Ám Hắc Đại Công.” “…” Liệt Phong vừa khẩn trương vừa hớn hở, chỉ vào đám người đang dính lấy nhau nọ và nói: “A, Đại Công, bọn họ dùng chiêu đó để ngăn không cho tụi tôi làm nhiệm vụ!” Quan Miên nhìn sang Ám Hắc Đại Công. Ám Hắc Đại Công lấy huyết tinh linh ra nhanh chóng viết một bức thư gửi đi. Liệt Phong nói: “Có phải Đại Công chuẩn bị gọi người đến đánh Nhất Trụ Kình Thiên không? Có yêu cầu gì cứ nói một tiếng, bọn tôi nhất định sẽ dốc hết sức để phối hợp.” Một lúc sau, hai huyết tinh linh bay tới. Một con đậu vào tay Ám Hắc Đại Công, một con đậu trên mình một trong số những kẻ kia. Ám Hắc Đại Công nhìn lướt một cái rồi ném thư xuống đất. Liệt Phong tò mò gần chết về nội dung bức thư nhưng lại không có gan nhặt thư lên ngay trước mặt Ám Hắc Đại Công, vì vậy chỉ đành nhìn nó biến mất. Người nhận được thư xem xong thì nhìn về phía Ám Hắc Đại Công, “Xin hỏi anh là Ám Hắc Đại Công phải không?” Ám Hắc Đại Công đáp: “Phải.” “Mời vào.” Người đó nói. Liệt Phong trợn to hai mắt nhìn vòng người tách ra thành một con đường. Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên ung dung bước vào, sau đó vòng người lập tức khép lại. Cổ họng Liệt Phong như bị chẹn lại, muốn gọi lại không gọi được thành tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng dáng Ám Hắc Đại Công biến mất giữa biển người. Quan Miên thấp giọng hỏi: “Công hội Hắc Diệu Thạch chẳng phải là liên minh của các anh sao? Làm vậy có hơi đểu không nhỉ?” Ám Hắc Đại Công đáp: “Nói chính xác là tôi từng gặp anh ta vài lần trong hiện thực, Lòng Son thấy cần thiết nên phải qua lại vậy thôi.” Quan Miên im lặng mỉm cười. Hoặc có lẽ trong mắt của anh, dù là Hắc Diệu Thạch hay Nhất Trụ Kình Thiên đều không đáng nhắc tới, vì vậy anh chả buồn ra tay với Nhất Trụ Kình Thiên hay trợ giúp Hắc Diệu Thạch. “Lá thư hồi này gửi cho Nhất Trụ Kình Thiên à?” Cậu hỏi. Ám Hắc Đại Công đáp: “Vạn Thọ Vô Cương.” Quan Miên ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Vạn Thọ Vô Cương là nguyên lão của Nhất Trụ Kình Thiên, lần trước từng ra mặt trong cuộc gặp gỡ của sáu công hội lớn lần trước. So với một Nhất Trụ Kình Thiên gian manh xảo quyệt, Vạn Thọ Vô Cương quả thật đơn thuần hơn nhiều. Đến trước mặt NPC, Ám Hắc Đại Công lấy thư giới thiệu ra giao nhiệm vụ, sau đó nhận về một nhiệm vụ tên Thí Luyện Sơ Cấp Của Hoàng Đế. Lệnh của hoàng đế là biến kiến trúc các thành thị trong cả Mộng Đại Lục về lại thời đại của Ciro I. Nội dung cụ thể của nhiệm vụ thì phải tìm được người đó mới biết. Quan Miên cau mày bảo: “Nếu anh nhận nhiệm vụ theo level của mình thì Ciro I có lẽ đang ở trong hoàng cung tại Vanrell, giờ hoàng cung không còn, mình đi đâu tìm cậu ta?” Ám Hắc Đại Công đáp: “Lấy sự tỉ mỉ trong thiết kế của Mộng Đại Lục mà xét thì không thể nào còn bug. Nhất định sẽ tìm thấy.” Hai người đi ra ngoài. Liệt Phong dẫn người đứng sang một bên, nhìn thấy hai người bước ra thì tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Ám Hắc Đại Công quay đầu nhìn gã một cái và nói: “Thay tôi gửi lời chào tới Diệu Minh. Công hội có việc gì thì bảo anh ta liên lạc với Lòng Son.” Sắc mặt của Liệt Phong bấy giờ mới khá hơn đôi chút. Bước ra khỏi Công hội Kỵ Sĩ, một lần nữa nhìn thấy người qua lại trên đường, cả hai chợt cảm giác dòng người không quá đông đúc như ban nãy. Một tiểu tinh linh sà xuống đậu trên vai Quan Miên. Cậu mở thư ra xem, là Bản Chất Minh Mẫn gửi đến: Người đó có tới gây rắc rối không? Quan Miên ngẩn ra một lúc mới nhớ tới chàng thanh niên bạn trai của Mimi. Nói thật thì nếu anh ta không nhắc, cậu gần như đã quên mất chuyện đó. Cậu cất thư vào rồi lấy báo ra. “Có việc à?” Ám Hắc Đại Công hỏi. Quan Miên đáp: “Xem xem có ai muốn quyết đấu không ấy mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]