“Chỉ có mỗi lựa chọn đeo nhẫn thôi sao?” Quan Miên khoanh tay nhìn anh. 
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi thứ này thôi.” 
Quan Miên nói: “Tôi có thể từ chối.” 
Ám Hắc Đại Công nhún vai bảo: “Tôi không có cách nào ép đằng ấy làm chuyện đằng ấy không muốn làm. Chẳng qua hai người cùng làm nhiệm vụ chẳng phải thú vị hơn sao?” 
Quan Miên nói: “Tôi muốn gấp đôi kinh nghiệm của anh.” 
Ám Hắc Đại Công nói: “Lúc chọn có thể không đánh dấu phần của tôi.” 
Quan Miên im lặng nhìn anh như muốn phân tích thiệt hơn trong chuyện này. 
“Đeo nhẫn chỉ làm đằng ấy thấy hơi cấn tí xíu thôi mà, không phải sao?” Ám Hắc Đại Công hỏi. 
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ không thích cái cảm giác ngu ngơ nhảy vào bẫy người khác đặt sẵn.” 
Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi đứng trong bẫy chờ đằng ấy.” 
Quan Miên cúi đầu xuống. Bàn tay của Ám Hắc Đại Công vẫn đang chìa ra, tự tin đến mức khiến người ta chỉ muốn đánh cho một cái. 
“Đằng ấy nói xem trong hai chúng ta ai mới là người nghĩ nhiều?” Ám Hắc Đại Công cười mỉm chi mà bổ sung. 
Nếu đánh tức là cậu nghĩ nhiều, tưởng ai cũng yêu mình ư? Khóe miệng Quan Miên khẽ nhoẻn lên, như cười lại như chẳng phải cười mà đánh nhẹ để gạt tay anh đi. 
Ám Hắc Đại Công không hề bất ngờ với kết quả này, “Được rồi. Đằng ấy làm nhiệm vụ, tôi đi theo.” 
Quan Miên dùng ngón tay chỉ vào bàn tay còn lại của anh. 
Ám Hắc Đại Công cau mày, giơ bàn tay cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290605/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.