Quan Miên nhìn quanh quất. 
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy đang tìm gì thế?” 
Quan Miên đáp: “Hiện trường đầu tiên của vụ án.” 
Ám Hắc Đại Công: “Ồ?” 
Quan Miên hỏi: “Hay anh đã hủy thi diệt tích sạch sẽ gọn gàng hết rồi?” 
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Tôi chỉ nói một câu rất hợp với tình hình mà thôi, xem như anh ta biết điều, bỏ chạy nhanh ghê.” 
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. 
Quan Miên nói: “Nếu cần thì lần sau tôi có thể dụ anh ta đến nữa.” 
“Cách giải quyết trong game tuyệt đối không phải là cách giải quyết triệt để.” Ám Hắc Đại Công thoáng ngừng rồi tiếp, “Đằng ấy có quen biết anh ta trong đời thực không?” 
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi quyết định lảng tránh vấn đề này. Dù cậu càng lúc càng cảm thấy gắn bó với game, bao gồm những con người trong ấy, nhưng không có nghĩa cậu muốn dây dưa với họ ngoài đời. 
“Đằng ấy không cần trả lời.” Hai mắt Ám Hắc Đại Công nhìn thẳng về trước, “Nếu đáp án là phủ định thì đằng ấy đã trả lời rất nhanh.” 
Quan Miên mím môi như không mấy vui vẻ với việc Ám Hắc Đại Công có thể từ phản ứng mà đoán được suy nghĩ của mình, “Tôi chỉ mất chút thời gian nuốt nước bọt thôi.” 
Ám Hắc Đại Công cười khẽ, “Được rồi. Trở lại chuyện chính, đằng ấy đánh giá bướm và hoa trong khe núi thế nào?” 
Quan Miên đáp: “Bọn chúng rất có quy luật.” 
Ám Hắc Đại Công nói: “Đồng ý.” 
Quan Miên nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn không chắc về cự ly tấn công của bướm.” 
“Ừm.” Ám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290594/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.