Chương trước
Chương sau
Lính mới gia nhập, tìm không ra đường.
Quan Miên chứng kiến Thủy Lam Mộc Ngẫu nhảy xuống từ lưng dơi khi cả hai sắp chạm đất, hấp tấp lôi ra một chiếc lọ lớn, giật phăng nắp mà ừng ực uống cạn.
Những kẻ truy sát chỉ bay lòng vòng trên núi nhưng không tiếp đất.
Thủy Lam Mộc Ngẫu uống hết HP (thuốc hồi máu) thì sắc mặt dần trở nên hồng hào. Cô quăng lọ, cúi xuống bắt đầu viết thư.
Quan Miên rảnh rỗi chẳng có gì làm bèn ngồi bên cạnh nhìn cô.
Viết xong lá thư, Thủy Lam Mộc Ngẫu lập tức triệu tập hơn mười tiểu tinh linh, cột mỗi bức vào chân một con, sau đó thả chúng bay đi.
Tiểu tinh linh là công cụ truyền tin đường dài của Mộng Đại Lục. Ưu điểm của chúng là tốc độ nhanh, giá rẻ, khuyết điểm là không có năng lực phòng ngự, lúc nào cũng có thể dễ dàng bị giết, cắt đứt đường liên lạc.
Mười mấy tiểu tinh linh phóng vọt lên trời, chẳng mấy chốc đã bị đám người truy sát lẩn quẩn trên núi giết sạch không còn một mống.
Thủy Lam Mộc Ngẫu cau mày, nhanh chóng bắt đầu viết lại, tiếp tục triệu hồi tinh linh.
Kết quả hệt như lần trước.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Quan Miên đang xem kịch kế bên, “Bạn có huyết tinh linh không? Tôi mua với giá gấp đôi.” Huyết tinh linh cũng là công cụ truyền tin nhưng đảm bảo hơn tiểu tinh linh, có năng lực phòng ngự. Song, giá cả của chúng lại đắt đỏ vô cùng, thường chỉ sử dụng trong hình huống nguy cấp, hơn nữa sau khi người chơi chết đi, khả năng chúng biến mất theo khá cao, cho nên ít ai mang theo bên mình.
Quan Miên nói: “Huyết tinh linh là gì?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu liếc cậu, xoay lưng lên núi, được một chốc lại trở về, hỏi: “Bạn của bạn đâu? Hôm nay khi nào đến?”
Quan Miên đáp: “Không biết.”
“Nếu bạn giúp tôi việc này thì lời hứa không bán hàng cho Công hội Đế Diệu của anh ta không cần giữ nữa.” Thủy Lam Mộc Ngẫu nói.
Quan Miên phủi mông đứng dậy, “Đằng ấy muốn tôi giúp như thế nào?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu trả lời, “Chuyển thư giùm tôi.”
“Tôi khuyên anh tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng.” Một kẻ trong đám truy sát bay xuống, váy múa bó sát người, trên tay quấn thêm vài sợi lụa mỏng rũ xuống, phục trang cực kỳ diêm dúa lòe loẹt. Quan Miên cảm thấy nếu gã là con gái thì sẽ bắt mắt hơn nhiều.
Thủy Lam Mộc Ngẫu lườm gã, “Các người quá đê tiện! Dùng đàm phán làm mồi nhử tôi vào tròng.”
Gã truy sát giễu cợt, “Giết cô là vì xem trọng cô.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu đáp: “Đây là khu miễn chiến, cậu muốn thế nào?”
Gã truy sát nói: “Gì đâu, tôi đây chỉ muốn đến gần chiêm ngưỡng, xem thử kẻ thứ ba nổi tiếng của Công hội Tinh Nguyệt khuynh quốc khuynh thành đến cỡ nào thôi.”
Sắc mặt Thủy Lam Mộc Ngẫu tái mét.
Quan Miên thầm khen độ nhạy của buồng điều khiển, biểu cảm của người chơi được phản ảnh quá chân thật.
“Tôi không phải là kẻ thứ ba! Chưa bao giờ!” Tiếng nói của Thủy Lam Mộc Ngẫu khẽ run nhẹ.
Gã truy sát ra vẻ sợ hãi, the thé thét lên: “Đây là khu miễn chiến, cô muốn thế nào?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu khóe mắt sóng sánh ánh nước mờ ảo.
“Lão đại mau lên đây, có việc cần bàn.” Một chiến sĩ cưỡi dơi lướt qua bầu trời.
Gã truy sát liếc nhìn Thủy Lam Mộc Ngẫu, muốn nói lại thôi, linh hoạt phóng lên lưng dơi, sau đó đột nhiên chỉ vào Quan Miên: “Anh liệu hồn đấy!”
Quan Miên: “…”
Trên bầu trời, hai chú dơi to lớn nhanh chóng biến thành hai chấm đen con con.
Thủy Lam Mộc Ngẫu lấy lại bình tĩnh, xoay sang nói với Quan Miên: “Xin lỗi, đã liên lụy bạn.”
“Vị trí tôi đang đứng do tôi tự chọn, không liên quan đến đằng ấy.” Quan Miên vẫn chưa thích ứng lắm với không khí trong game, hồn vía chưa thu về đủ.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Bọn họ là người của Công hội Đế Diệu.”
Đây là lần thứ hai Quan Miên nghe thấy bốn chữ này.
“Bọn họ và chúng tôi là hai công hội lớn nhất trong Mộng Đại Lục, vì vậy không hợp nhau cho lắm.” Thủy Lam Mộc Ngẫu mặc kệ cậu thích nghe hay không, tự ý nói tiếp: “Gần đây, thành viên cả hai công hội xảy ra không ít tranh chấp ở Macey, phân hội trưởng của công hội bọn họ, Lông Chân Rất Gợi Cảm…”
Cô dừng lại, quyết định sắp xếp lại từ ngữ câu cú một chút mới nói tiếp, nào ngờ lại nghe Quan Miên thình lình hỏi: “Rất gợi cảm? Dài lắm à? Phấp phới trong gió?”
Thủy Lăng Mộc Ngẫu ngẩn người, đáp: “Phân hội trưởng của họ tên là Lông Chân Rất Gợi Cảm.”
“…À.” Niềm hưng phấn nhỏ nhoi mới nảy mầm trong lòng Quan Miên nhanh chóng héo hon.
“Chúng tôi đã định sẽ đàm phán ở tiểu trấn Dora, nào ngờ bọn họ lại đánh lén chúng tôi ở dọc đường, tôi chết cũng không sao, nhưng hội trưởng vẫn đang trên đường đến đó.” Cô ta lẩm bẩm, “Anh bảo hôm nay sẽ tới.”
“Mấy lời ban nãy gã nói tôi không để ý.” Quan Miên nói.
Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu dao động.
Quan Miên tiếp: “Thật ra tôi không hứng thú với mấy chuyện này.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Theo tôi thấy, hình như bạn và anh chàng kia không phải game thủ thông thường.”
Quan Miên trả lời: “Chúng tôi đến công tác.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu chợt sáng mắt, “Bạn đang ở chế độ làm việc?”
Quan Miên gật đầu.
“Bạn có thể giúp chúng tôi không?”
“Tôi từ chối đi chết.”
“Bạn đang trong chế độ làm việc, người chơi không gây tổn thương cho bạn được.” Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc phong phú đến thế, “Nếu bạn nhận lời, tôi trả bạn một trăm kim tệ.”
Tiền tệ trong game và hiện thực có thể giao dịch trong ngân hàng, một trăm kim tệ tương tương một ngàn nhân dân tệ, quả là con số không nhỏ.
Quan Miên nói: “Không có hứng.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu cắn môi, im lặng nhìn cậu. Luận về dung mạo, tuy cô ta không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng đạt chuẩn người đẹp thanh tú. Xui thay, dung mạo trong mắt Quan Miên xếp vào thể loại hình ảnh, mà cậu chỉ cảm thấy thích thú với số liệu.
“Nhưng tôi có thể giúp đằng ấy bỏ trốn.” Quan Miên nói.
Thủy Lam Mộc Ngẫu hoài nghi nhìn cậu, “Trốn thế nào?”
Quan Miên trả lời: “Vừa rồi tổng cộng có ba người tấn công đằng ấy, tạm phân biệt bằng Cầu Lửa, Băng Tiễn và Dây Leo. Tôi chú ý thấy Cầu Lửa đợi đến khi khoảng cách giữa hai bên còn khoảng sáu mét ba mới ra tay, đương nhiên có thể sai sót một chút, nhưng thử đặt giả thiết phạm vi công kích tối đa của gã là sáu mét ba. Băng Tiễn thì gần hơn, khoảng năm mét bảy, song trước khi gã tấn công, có một lần đường nhìn bị Cầu Lửa che khuất, cho nên tôi giả thiết phạm vi công kích xa nhất của gã nằm trong khoảng giữa năm mét bảy và sáu mét ba. Cuối cùng là Dây Leo, gã đợi còn chừng bốn mét rưỡi mới ra tay, giả thiết đây cũng chính là phạm vi công kích tối đa. Như vậy, chỉ cần đằng ấy luôn giữ cự ly trên sáu mét ba là thoát được thôi. Bây giờ hãy thử tính tốc độ bay của đằng ấy và bọn họ.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngây người, lập tức lắc đầu đáp: “Lần trước chỉ là một phần kỹ năng của họ, không phải tất cả.”
Quan Miên nhíu mày.
“Hơn nữa cự ly công kích có thể tra online, không cần đoán.”
Quan Miên nhíu mày chặt hơn.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Quan trọng là người nhảy xuống ban nãy chính là nguyên lão của Công hội Đế Diệu, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng võ đạo, cao thủ hạng mười một trong bảng xếp hạng tổng hợp, mà gã vẫn chưa ra tay. Tôi kém gã rất nhiều.”
Quan Miên nói: “Đằng ấy không cần lo lắng. Gã đi rồi.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngước lên. Gã truy sát quả nhiên đã bỏ đi cùng hai người khác, trên trời chỉ còn hai kẻ chao liệng. Sắc mặt cô thay đổi, “Bọn chúng nhất định là đi đánh lén hội trưởng!”
Quan Miên nói: “Vậy không cần đằng ấy vội vã lên đường nữa.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngồi ngẩn ra, thình lình bật khóc.
Quan Miên giật mình, hoàn toàn đứng hình.
Cô ta nói khóc là khóc, không có dấu hiệu gì báo trước. Cậu khó có thể hình dung cô gái đang nức nở trước mắt cùng với con người lạnh lùng tự tin lần đầu gặp mặt là một.
“Đằng ấy chẳng phải muốn đưa thư sao?” Quan Miên bất đắc dĩ nghe thấy giọng nói của mình bật ra khỏi miệng.
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn cậu.
“Đằng ấy xác định bọn họ không thể giết tôi?” Quan Miên hỏi.
Thủy Lam Mộc Ngẫu khẽ gật.
“Địa điểm, nội dung.” Quan Miên nói.
Quan Miên vẫn chưa quen thuộc lắm với các công năng trên bảng điều khiển, đành tạm thời dùng cách của Thủy Lam Mộc Ngẫu mới dạy để tìm tọa độ trên bản đồ toàn cảnh.
Dù sao cũng còn một chuyện may mắn, lúc cậu rời khỏi khu mỏ, tuy bị hai kẻ nọ dùng đủ loại hình thức công kích giáng xuống đầu nhưng cậu chẳng tổn thương tí nào. Nói chính xác thì những vết thương vừa xuất hiện trên cơ thể cậu liền lập tức biến mất.
“Anh không phải người chơi?” Một gã sau khi công kích thất bại lấy làm kinh ngạc.
Quan Miên mặt không đổi sắc, tự giới thiệu: “Tôi là NPC (Non-Player Character: Nhân vật có sẵn trong game).” Tuy cậu không chơi game nhưng NPC thì cậu vẫn biết.
“NPC nào?” Thế mà cậu ta lại tin.
“Đánh giá IQ.” Quan Miên thông cảm nhìn cậu ta, “Bạn âm rồi.”
Chú thích của biên tập:
Hai chỉ số quan trọng của nhân vật bao gồm:
Health Point (HP): Cột máu (duy trì sự sống).
Mana Point (MP): Cột trạng thái/nội công (cần dùng khi sử dụng skill).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.