Ý thức được mình đang cười, Sở Tinh Ninh mới phát hiện thật ra lúc này anh cảm thấy rất nhẹ nhàng. Có lẽ vì đối mặt với Bùi Giáng đã say khướt, cuối cùng không phải lạnh mặt nói chuyện nữa, không cần lo lắng hay không đành lòng mang lại ảo tưởng cho người kia nữa.
Còn Bùi Giáng thì ỷ lại ngửi ngửi hương vị trên người Sở Tinh Ninh. Thật ra mùi rượu nồng nặc bao quanh như này dù mũi có tốt đến mấy cũng không thể ngửi được mùi gì cả. Nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn muốn buông Sở Tinh Ninh ra, cậu giống như một thứ đồ trang sức hình người, nhào tới dán chặt lên người kia.
Sở Tinh Ninh chọc chọc trán cậu, nghiêm túc hỏi:
"Vì sao lại uống rượu?"
Đối mặt với Sở Tinh Ninh, Bùi Giáng cực kỳ ngoan ngoãn còn ngoan hơn cả khi yêu đương lúc trước. Cậu nhão nhão dính dính trả lời:
"Vì tâm tình không tốt nên em mới đi uống rượu."
Biểu tình của Sở Tinh Ninh khẽ thay đổi, lòng bàn tay xoa xoa cái trán bị mình chọc đỏ, thanh âm chậm rãi hỏi:
"Vì tôi ư?"
Bùi Giáng gật gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt mang chút chột dạ ngó ngó Sở Tinh Ninh. Bởi vì say cho nên cậu hoàn toàn không phát huy được kỹ thuật diễn như bình thường, trong lòng nghĩ cái gì thì đều biểu hiện hết ra khuôn mặt.
Cuối cùng Sở Tinh Ninh cũng chút sáng khoái khi chiếm được thế thượng phong.
Anh khẽ cười, bám lấy lưng ghế, mới miễn cưỡng chống đỡ được sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-deu-cho-rang-toi-la-o-gia-a/2487412/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.