Sở Tinh Ninh và Phó Ninh cùng hợp lực đưa Bùi Giáng lên giường, sấy khô tóc cho cậu, còn đắp chăn đàng hoàng. Bùi Giáng cong người lại như một quả cầu nhỏ, nặng nề ngủ mất.
Sở Tinh Ninh nhìn cậu một cái rồi nhịn không được hỏi Phó Ninh:
"Mấy người nhất định phải trả thù Giản Chinh ư, mấy năm nay cũng coi như giết địch 1000 tự tổn hại 800 rồi."
Phó Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Tôi không sao, tôi chỉ muốn giúp Bùi Giáng hoàn thành việc cậu ấy muốn làm thôi."
Sở Tinh Ninh: "Có đôi khi suy nghĩ của cậu ta quá cực đoan."
Phó Ninh lắc đầu:
"Cực đoan cũng tốt mà cố chấp cũng thế, nhưng chỉ cần có dục vọng là có tinh thần phấn chấn để tồn tại trong giới giải trí này người không có dục vọng sẽ không đi được xa."
Sở Tinh Ninh không tán đồng cũng không phản bác, chỉ cười nói:
"Bùi Giáng có thể kết bạn với một người đại diện như anh cũng coi như là may mắn của cậu ta."
Phó Ninh ấn ấn vòng eo đã mỏi nhừ, nhíu mày suy tư:
"Kết bạn à? Hai chúng tôi cũng không thể coi như bạn bè được, người đại diện và nghệ sĩ là bạn bè sẽ ảnh hưởng đến công việc, tôi chỉ trợ giúp cho cậu ta, bởi vì khi mà tôi ở hoàn cảnh nghèo túng nhất cậu ấy đã chọn tôi, cũng là bởi vì hai chúng tôi có chút giống nhau."
Sở Tinh Ninh nghi hoặc nhíu mày.
Phó Ninh cũng không gạt anh, nói thẳng ra:
"Khi đó, Giản Chính đang muốn tiếp xúc với cậu ta, tính toán lợi dụng Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-deu-cho-rang-toi-la-o-gia-a/1026704/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.