Sau khi Đế Chiêu dẫn cô tham quan học viện thương mại xong, còn đặc biệt đi con đường nhỏ để tham quan khuôn viên trường. 
Đường Táp hỏi: “Học trưởng sao anh luôn chọn con đường nhỏ ít người để đi thế?” 
Lòng Đế Chiêu đang nói, bằng không thì sao? Trong mắt đại đa số học sinh em chính là miếng thịt tươi biết đi đấy. 
Anh cười nói: “Tôi thấy tính cách của em dễ xấu hổ, sợ em bị bọn họ làm phiền.” 
Đương Táp nói: “Ý của học trưởng là, sau này em đi lại ở trong trường sẽ rất nguy hiểm sao?” 
Đế Chiêu đành phải gật đầu, dặn dò thành khẩn: “Tuy có quy định rõ ràng là không được ăn thịt người, mà ăn thịt người đều là hành vi chỉ có yêu quái hạ đẳng mới làm. Nhưng nói thật, mũi của một vài yêu quái vô cùng thính, mùi của em đối với chúng mà nói lại rất kích thích xúc giác, lỡ như đụng phải người có lực kiềm chế yếu thì……” 
“Ăn em rồi, chúng sẽ chịu trừng phạt chứ?” 
“Đương nhiên, luật pháp chỗ bọn tôi rất nghiêm khắc, ăn người là phải đền mạng.” 
“Vậy thì không sao đâu ạ.” Đường Táp nói, “Em nghĩ có lẽ không có học sinh bình thường nào lại dám mạo hiểm cả tính mạng để ăn em đâu?” 
Đường Táp còn nhấn mạnh bốn chữ “học sinh bình thường”. 
Đế Chiêu không hề phát giác, nói tiếp: “Trên lý thuyết là thế. Nhưng để cẩn thận hơn, tốt nhất em phải chú ý một chút. Mặt trời vừa xuống núi phải về ký túc xá ngay, buổi tối đừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2841526/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.