Chương trước
Chương sau
Sau khi tiết thể dục kết thúc, Cửu Vĩ Hồ bám theo Đường Táp, đòi cô bồi thường tổn thức tinh thần cho bản thân.

Đường Táp: “Tên vô dụng cậu có quan hệ gì với tôi sao?”

Cửu Vĩ Hồ: “Nếu không phải tại cô, tôi mắc gì phải báo danh chọn môn học vừa tốn sức vừa không được kết quả gì này! Tất cả đều do Đế Chiêu! Con Rồng mặt dày đó rất biết lừa bịp Hồ ly!”

Đường Táp: “Tôi nghe hiểu rồi. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng có phần tinh thần bị tổn thức cần cậu bồi thường.”

Cửu Vĩ Hồ: “???”

Đường Táp: “Cậu quá vô dụng, luôn lắc lư ở trước mặt tôi, khiến tinh thần của tôi chịu đả kích cực lớn……”

Cửu Vĩ Hồ: “Ngang nhau!!”

Đường Táp lộ ra nụ cười giả tạo dịu dàng, nhón chân xoa đầu An Luật: “Rất tốt, vô cùng biết rõ thời thế.”

Cửu Vĩ Hồ An Luật, có lẽ không khả nghi, dẫu sao ngốc như vậy, lười như vậy, nếu cậu là một trong những phần tử phạm tội, e rằng tổ chức dưới đất trốn trong Phi Đại sớm đã bại lộ rồi.

An Luật chưa kịp đề phòng thì bị sờ đầu, trong chớp mắt nội tâm thức tỉnh bản năng loài khuyển.

Mẹ ơi, thật thoải mái!

“Ơ!!” An Luật đuổi theo Đường Táp, xoa hai cái móng vuốt trắng mềm, trên mặt còn nổi lên màu đỏ ửng khả nghi, “Cô ăn cơm không? Tôi mời cô nhé……”

Đường Táp: “……”

Đường Táp: “Cậu cũng quá dễ bị lừa đấy.”

An Luật móc tấm thẻ cơm lòe loẹt của mình ra: “Mời cô ăn gà!”

Đường Táp: “Trước khi ra ngoài, tôi có hầm một con gà. Nếu muốn, tôi mời cậu.”

An Luật: “Không thành vấn đề!”

Y Lan nhích từng bước chuyển cái ghế đẩu đến phòng bếp nhỏ nói chuyện với Đường Táp, đẩy cửa ra thì nhìn thấy một con Cửu Vĩ Hồ đang thoải mái híp mắt lại, trong miệng còn gặm xương gà, bưng canh gà thơm phức uống.

Y Lan: “…… Làm quen được bạn học mới rồi?”

Đường Táp đang đảo xào kẹo óc chó, nói mà không ngẩng đầu: “Thực khách đầu tiên của tôi.”

An Luật giơ tay chào hỏi.

Đường Táp đảo xong óc chó, đổ vào trong bình thủy tinh, nhét cho An Luật.

“Dùng để bổ não đấy.” Đường Táp nói, “Rảnh rỗi thì ngậm một ít.”

An Luật ra dấu OK, nhả xương ra, hỏi cô: “Ngày mai có tiết không? Không có chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Có.” Đường Táp nói, “Là môn tự chọn bắt buộc của học viện chính pháp.”

An Luật nói: “Ngoẻo rồi, cô không hợp với môn này, học viện chính pháp chỉ có hai loại học sinh, một loại là ngốc nghếch giống Phụng Hoàng, loại còn lại thì còn nhạy hơn báo, tính toán rất nhanh. Cô đi, hoặc là bị chết vì ngu, còn không thì bị tính toán chết.”

Y Lan rì rì nói: “Không cần lo lắng, Táp Táp chuyện gì cũng giỏi…… đối phó được hết.”

Đường Táp đổ cho mình một bát canh gà, khép mắt, chấp hai tay lại, sau đó mới cầm đũa lên ăn cơm.

An Luật gặm xương, nói: “Nhân loại các cô trước khi ăn, đều phải làm nghi thức này sao?”

“Chỉ có tôi.” Đường Táp nói, “Tôi khấn lương thực đã cho tôi mọi thứ.”

“Giống hệt thần côn (*).” An Luật nói, “Ồ…… gia đình cô chính là thần côn.”

(*) Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc khả năng siêu phàm nào đó hòng lừa bịp trục lợi người khác.

Khóe môi Đường Táp hơi nhếch lên, lẩm bẩm một mình: “Nói vậy cũng đúng.”

An Luật ăn xong, khôi phục nguyên khí, bỗng nhiên bắt đầu nóng lòng, vòng quan bàn nhỏ đi tới đi lui, mắt luôn nhìn Đường Táp chằm chằm.

Đường Táp tuy nhìn thấy hành động này của cậu, nhưng vẫn bền lòng vững dạ ăn cơm một cách bình thản.

Cuối cùng, Đường Táp cũng ăn xong.

An Luật sau lần thứ một trăm sáu mươi chín lần hạ quyết tâm, cuối cùng mở miệng đưa ra yêu cầu: “Ờm…… Cô có để ý tôi hiện nguyên hình, mượn tay trái của cô dùng một chút không?”

Mặt Y Lan đầy vẻ mơ hồ.

Đường Táp giống như thiên thần, nhíu mày duỗi tay, đẩy bát đũa về phía cậu, nghiêm mặt nói: “Rửa bát.”

Mắt hồ ly An Luật vụt sáng, nói: “Tuân mệnh!”

Rửa bát xong, cậu quay đầu ám chỉ với Đường Táp, Đường Táp xoắn tay áo lên, ngoắc ngoắc ngón tay.

Nháy mắt An Luật biến thành hồ ly, nhảy vào lòng Đường Táp, quần áo và lông hồ ly bay tứ tung.

“Vuốt cằm của tôi.” Cậu nói.

Đường Táp men theo lông của cậu vuốt ve cái có cái không, xoa đầu của cậu, còn móc ra một cái lược, chải đuôi giúp cậu một hồi.

An Luật thoải mái nhịn không được phát ra tiếng rên mạnh: “Ding.”

Đường Táp vuốt bộ lông xõa tung của cậu, hỏi: “Tôi luôn muốn biết, điểm đạo đức của các cậu là cái gì?”



“Là điểm phẩm đức và khả năng kiềm chế.” An Luật liếm vuốt, híp mắt nói: “Có được lên lớp hay không, thì phải được một trăm điểm, trừ xuống còn dưới tám mươi thì có nguy cơ bị lưu bang, dưới sáu mươi chắc chắn bị lưu bang. Yêu tu thành hình người, chính là hy vọng thích nghi được với xã hội giống như con người, vì vậy tôn chỉ giáo dục của hiệu trưởng Bạch chính là học tập phẩm đức chính đáng, giáo dục để kiềm chế bản tính. Bản tính của yêu ma chúng tôi là ngu muội mà thô lỗ…… Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày bị xã hội đào thải.”

“Tư tưởng giáo dục của hiệu trưởng Bạch không tệ.”

“Bạch Trạch toàn năng, có gì mà không biết chứ?” An Luật lật người, lộ ra da bụng, “A, đúng đúng đúng, chính là chỗ đó…… Ding.”

Đường Táp: “Thoải mái không?”

An Luật: “Thoải mái! Chả trách bọn họ đều nói, tay người là tay trời ban, sờ đâu cũng thoải mái!”

“Ai nói như vậy?” Đường Táp nói, “Bên trong các cậu, chưa có ai sờ đến, sao biết chứ……”

An Luật liếm vuốt nửa chừng thì dừng lại, ngẩn người một lúc, nói: “Đúng vậy ha…… Sao bọn họ biết?”

“Cậu nghe ai nói vậy?”

“Con nuôi của nhà tôi.” An Luật nói, “Nhà tôi trợ giúp anh ta đi học, mỗi tháng sẽ ăn một bữa cơm để gắn kết tình cảm với chúng tôi……”

“Ở trường chúng ta ư?”

“Cao hơn, đều năm tư cả rồi.” An Luật nói, “Anh ta học chuyên ngành ngoại thương, sau khi tốt nghiệp sẽ đi giúp đỡ cậu ba tôi.”

“Là loài gì?”

“Là con Thừa Hoàng, cô biết Thừa Hoàng không? Ngoại hình gần giống với Hồ Ly chúng tôi, trên đầu có một sừng, trước kia lúc còn có Thần, loài này có thể sống một hơi đến ngàn tuổi, sau đó Thần biến mất, nó chỉ có thể chống đỡ cùng lắm hai trăm tuổi trở lại thôi.” An Luật nói, “Trước kia anh ta nhất định đã cùng với Cậu Ba tôi từng để con người sờ rồi, ha! Tên nhãi đó!”

“Năm bốn có thể ra ngoài thực hành rồi sao?”

“Có chứ.” An Luật nói, “Bình thường môn của bọn họ không nhiều, anh ta lại là bộ trưởng của bộ quan hệ đối ngoại của hội học sinh, nhất định phải ra ngoài.”

Đường Táp ngừng tay, lại không chút lưu tình đuổi An Luật đi.

Vuốt hồ ly của An Luật ôm lấy quần áo, đối mặt với cánh cửa lớn khép chặt, nhịn không được lại kêu một tiếng: “Ding?”

Hồ Ly bán manh hóa đá một phút, sau đó mạch não thần kỳ tìm ra nguyên do cô gái nhân loại đột nhiên lạnh lùng, gào to khóc lớn: “Không lẽ cô thay lòng đấy chứ, muốn đi vuốt lông Thừa Hoàng? Ding ding ding.”

Y Lan im lặng bịt kín tai.

Cửa mở ra, Cửu Vĩ hồ: “Cô hồi tâm chuyển ý rồi?”

“Óc chó của cậu, ăn nhiều bổ não.” Đặt cả hộp kẹo óc chó ở trước mặt cậu, Đường Táp lại đóng kín cửa.

Cửu Vĩ Hồ: “…… Cô đừng cho rằng tôi nhìn không ra nhé, cô đây là đang chế nhạo tôi ngốc, ding!”

Bên trong cửa, Đường Táp xách dao cắn răng, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cậu với cây bắt ruồi là sự kết hợp hoàn hảo, ring-ding-ding !”

Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, Cửu Vĩ Hồ, tiếng kêu như tiếng trẻ con.

Đường Táp cầm bút lên, ở bên cạnh chữ Anh (婴) viết thêm chữ Khẩu (口) (*).

(*) Giải thích ở đây một chút: chữ 婴 mà Đường Táp viết thêm bộ 口 sẽ thành chữ 嘤. Đều phát âm là Ying nhưng婴 này là trẻ con, còn 嘤 này là tiếng kêu của động vật, tiêu biểu là tiếng chim kêu.

……

Tối thứ năm, Đế Chiêu gọi điện thoại đến, nói muốn đón cô đi học.

Lúc điện thoại reo, Đường Táp đang ở trong bếp mài dao, Y Lan chậm rì rì trả lời thay cô: “Cậu ấy đang ăn cơm tối, học trưởng đi trước đi……”

“Được, lúc đến nhớ chú ý an toàn.”

Đường Táp vắt một chân lên, giẫm ở trên bàn, đựng một con dao thái rau mới mài xong vào trong bao da, cột ở trên đùi.

Đặt chân xuống, kéo vạt váy che kín dao đi.

Y Lan: “Cậu rất giống nữ sinh hắc bang trong phim truyền hình.”

Đường Táp: “Ngầu không?”

Y Lan gật đầu chậm rì: “Cực kỳ ngầu.”

Cài hung khí xong, cô gái đeo túi sách nhỏ đi học.

Trên đường, loa phát thanh của trường học đột nhiên “sống” lại: “Đây là trạm phát thanh của hội học sinh, tuần đầu tiên của học kỳ mới sắp kết thúc, từ tuần sau, Phi Đại chính thức khai giảng, mời các bạn học cũ và mới có ý định gia nhập vào hội sinh viên trước Chủ Nhật đến nộp đơn gia nhập hồi, thứ hai tuần sau chúng tôi sẽ sắp xếp tổ chức phỏng vấn nhập hội. Nhắc trước chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!”

Khu Tây học viên chính trị pháp luật cũng có một con đường nhỏ yên tĩnh, tên là đường Trả Ơn, cây cỏ hai bên đường xanh tươi, không có đèn đường, xung quanh tối mịt.

Đường Táp cầm bản đồ dò đường, dưới chân quẹo qua, bước trên con đường nhỏ này.

Cô khép mắt, hít sâu một hơi, vừa đi vừa lắng nghe đủ loại giọng nói thì thầm truyền ra từ trong đám cỏ cao.

“Có người đến rồi.”

“Cái mùi này…… Không sao, là cô gái nhân loại đó.”

“Trông cô ấy rất ngon miệng.”

“Xuỵt…… bên trên đã dặn dò rồi, không được phép hành động thiếu suy nghĩ, đợi thời cơ chín muồi lại nói.”

“Cô ta không nghe thấy chứ?”

“Thính giác của người không có nhạy bén như vậy…… Chúng ta tiếp tục, tiền cậu đưa đã đủ chưa?”

“Cậu đếm đi, ba ngàn bảy, tiền đặt cọc.”



“Được, thứ năm tuần sau khi tắt đèn, ở chũ cũ đợi tôi, xem hàng giao phần tiền còn lại.”

Điện thoại trong tay Đường Táp vang lên, là một đoạn tiếng mài dao kỳ dị, tiếp theo ca từ càng thêm kỳ dị hơn: Thật đói thật đói thật đói, tôi thật sự rất đói!

Hai con yêu trong lùm cỏ bị dọa sợ, thiếu chút nữa là bại lộ.

Bọn chúng nín thở, nhìn chăm chăm cô gái nhân loại này.

“Học trưởng Đế Chiêu…… Em sao? Hình như em bị lạc đường rồi…… Không sao đâu, không cần đến đón, em tìm thử xem, em nhìn thấy ánh đèn rồi.” Đường Táp bắt đầu chạy, “Ừm, nhìn thấy rồi, lầu học số ba, đến ngay đây.”

Yêu quái trong lùm cỏ thở phào một hơi.

Còn còn lại hỏi: “Hàng là cậu cùng ai xách vào?”

“Tôi với Thừa Hoàng viện ngoại thương.” Con yêu trốn trong chỗ tối đáp, “Cậu yên tâm, hắn tuyệt đối đáng tin cậy.”

Đế Chiêu đón được Đường Táp ở cửa lớn của lầu học, trái tim treo trên cổ họng cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Anh nói đùa: “Trước còn nói, Thất Thất và Vương Chính đều chọn môn học này, có họ ở đây, tôi không cần đi học cùng em cũng được, kết quả vẫn không yên tâm.”

Đường Táp: “Vương Chính?”

“Bạn học của học viện quân sự bọn tôi, giỏi về mọi mặt, đạt điểm tuyệt đối các môn.”

“Anh ấy là gì?”

“Nguyên hình là một con Tranh.”

Đế Chiêu đẩy cửa phòng học ra, chỉ người đàn ông trẻ tuổi tóc ngắn mái dài, vẻ ngoài bình thường ánh mắt mạnh mẽ đang ngồi ở hàng thứ nhất, nói: “Chính là cậu ấy. Lão Vương, giới thiệu một chút.”

Vương Chính xoay mặt qua, nhìn thấy Đường Táp, ánh mắt lập tức thay đổi.

Đường Táp: ngoài cười trong không cười.

“Hoan nghênh.” Vương Chính dịch chỗ, đợi sau khi Đế Chiêu ngồi xuống, thành ra hai người vừa vặn kẹp Đường Táp ở giữa.

Chọn môn tội phạm cùng điều tra hình sự này, một nửa là sinh viên của học viện chính trị pháp luật, một nửa là sinh viên học viện quân sự có mong muốn tham gia vào các cuộc truy bắt ở bên ngoài,

Đường Táp ngồi giữa hai người, còn cảm thấy khá bất ngờ.

Một tay Vương Chính chống cằm, nghiêng đầu hỏi Đường Táp: “Tôi nghe Đế Chiêu nói, cô muốn gia nhập hội học sinh?”

“Vâng, có thể không ạ?” Đường Táp ở trước mặt anh ta, giọng nói càng mềm mại hơn trước, “Học trưởng cũng thuộc hội học sinh sao? Ở bộ phận nào?”

Vốn cô đối với học trưởng nào cũng bày ra vẻ mặt nhiệt tình ngọt ngào như vậy…… Đế Chiêu lại thoáng có điềm báo trong lòng mình đang sụp đổ, anh lập tức dừng lại suy nghĩ chạy loạn trong đầu, cắt đứt phản ứng thái quá của mình.

“Tôi là thành viên đoàn chủ tịch.” Vương Chính cười nói, “Phụ trách quản lí bộ ngoại thương, bộ tuyên truyền và bộ tin tức website.”

Đường Táp: “A, phát thanh của trường……”

Vương Chính: “Đúng, có hứng thú không?”

Đế Chiêu mỉm cười: “…… Vương Chính, cậu đây là đang khai thác nhân tài sao?”

Vương Chính: “San sẻ thay cậu thôi, không phải cậu đang rầu nên để cô ấy đi đâu sao? Đến chỗ tôi cũng an toàn, cứ vào bộ tuyên truyền, viết bản thảo làm phát thanh, rất phù hợp.”

“Em muốn đến bộ tin tức website.” Đường Táp lấy từ trong túi ra quyển sổ tuyên truyền tuyển thành viên mới của hội học sinh phát, nói: “Quản lý diễn đàn của trường.”

Vương Chính có chút kinh ngạc.

“Em…… sao lại muốn đến chỗ này?”

“Làm nhân viên quản lý diễn đàn rất tốt.” Hai mắt Đường Táp cong cong, cười thật rạng rỡ, “Có thể xóa bài viết, còn có thể cấm nôn một vài ngôn luận bậy bạ, rất có cảm giác thành tựu!”

Vương Chính có chút nghi hoặc.

Đế Chiêu: “Tôi lại một suy nghĩ khác, em còn có thể mở một chuyên mục phổ cập khoa học ở trên diễn đàn, nói về những chuyện ở thế giới bên ngoài của em……”

Tiểu Bạch Long quả nhiên lòng vẫn hướng về thế giới bên ngoài.

Đường Táp: “Được không? Là hội trưởng nói được tính, hay là thành viên đoàn chủ tịch nói được tính?”

Cô nhìn Vương Chính.

Đế Chiêu cười nói với Vương Chính: “Hội trưởng tôi đây đã đồng ý rồi đấy, chỉ xem người phụ trách thôi, đồng ý không?”

“Chuyện này thật là……” Vương Chính làm ra vẻ như không biết nói sao, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, không lâu sau mới nói: “Vậy thì hoan nghênh bạn học Đường, năm giờ chiều thứ hai tuần sau, đến bộ tin tức web bọn tôi phỏng vấn.”

“Nhất định!”

Chuông vào học vang lên.

Trông vẻ như giáo viên còn chưa đến, Phụng Hoàng Thất Thất thử mở cửa, vừa nhìn ở trên bục giảng không có người, vui vẻ bắt đầu nhảy nhót: “Yeah! Đến kịp rồi! Không cần bị trừ điểm đi đúng giờ rồi!!”

Song lúc này, ở hàng sau có một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Phụng Hoàng Thất Thất ngành hành chính pháp luật, sau khi chuông vào học vang lên mới tới, muộn hai giây, trừ một điểm đi trễ, đưa vào thành tích cuối kỳ.”

Phụng Hoàng Thất Thất: “???”

Các sinh viên nhìn về phía sau, chỉ thấy một con Mèo đen lớn bằng quả bóng chuyền đang kéo đuôi, chân Mèo bước lên bục giảng.

“Tôi là giáo viên được hiệu trưởng Bạch các em mới mời đến đảm nhiệm môn tội phạm và điều tra hình sự, tôi tên……” Cái đuôi dài của Mèo đen quấn viên phấn, viết tên lên bảng đen, “Cảnh sát trưởng Mèo Đen.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.