Đế Chiêu lấy áo ngủ đi muốn dạy dỗ con cáo đó, rốt cuộc lại đến muộn một bước. 
Lúc anh đẩy cửa ra, An Luật đang quấn lấy chăn, vừa tóm lông trên đầu của Phụng Hoàng, vừa ôm Đường Táp khóc, một hai muốn Đường Táp cưới cậu. 
Còn Đường Táp thì tay chống đầu, bịt kín mắt, mặt đỏ thẫm. 
“Không được, tôi không cưới, tôi không có nhìn thấy gì hết.” 
“Cô gạt người, cô nhất định là nhìn thấy rồi!” 
Đế Chiêu giơ chân đá bay Hồ Ly, nói: “Nói đùa cũng có mức độ nhất định! Cưới cậu làm cái gì? Dỗ cậu làm ông nội sao? Vừa lười vừa ham ăn, việc nhà không biết làm, bảnh chọe còn đốt tiền, bạn học Đường có nuôi Thất Thất cũng không nuôi cậu!” 
An Luật thút tha thút thít nói: “Bị nhìn sạch còn không chịu cưới tôi, đây không phải là lưu manh sao……” 
Cậu khóc mà còn không quên mặc quần áo, Đế Chiêu vừa ném áo ngủ tới, cậu bước nhanh đến, trực tiếp mặc ngay lên người. 
Đế Chiêu nói một cách nóng nảy: “Đi đâu có kiểu quy tắc này, cậu đừng lừa Đường Táp!” 
An Luật: “Tôi không chịu, tôi trong trắng như vậy, còn chưa gả ra ngoài đã bị người ta nhìn sạch rồi.” 
Đường Táp bỗng nói: “Chuyện này…… Học trưởng An Luật, cậu không cảm thấy tự bản thân cậu diễn quá nhập vai rồi sao?” 
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu, trừ phân đoạn liếm tinh hoàn đó ra, những lúc khác cậu đều mê hoặc quần chúng, vô cùng rực rỡ sáng chói, tuy phóng đãng nhưng trông cực kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2841111/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.