Lớp thì vẫn phải lên, phỏng vấn của hội học sinh vẫn phải đến. 
Nhưng mắt thường đều có thể nhìn ra sắc mặt và tinh thần của Đường Táp không được tốt lắm. 
Đế Chiêu huấn luyện xong, vội vàng chạy đến văn phòng tổng hợp của hội học sinh, muốn đi nghe bài thuyết giảng nhập hội của Đường Táp, kết quả ở cửa nhìn thấy mặt của Đường Táp như thức ăn bị héo cực kỳ thiếu sức sống, bị dọa nhảy dựng, còn cho rằng cô bị bệnh rồi. 
Loài yêu da dày thịt béo, còn con người rất dễ sinh bệnh. 
Đây là nhận thức từ nhỏ đến lớn của Đế Chiêu. 
Anh chạy lên phía trước, khom người xuống, dịu dàng thăm hỏi Đường Táp có chỗ nào không khỏe. 
Trong lòng Đường Táp thầm châm chọc, thế nào, anh có thể trị còn có thể khó chịu thay tôi ư? 
Nhưng ngoài mặt, Đường Táp vẫn dốc sức nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu học trưởng, đúng là có chỗ không khỏe, nhưng không phải bị bệnh.” 
Đế Chiêu áy náy nói: “Là tôi sơ suất, hôm nay trò chuyện với Ngao Hiển, có nhắc đến cua, anh ấy nói ngoài thế giới cua là thực phẩm có tính hàn, ăn nhiều không tốt cho dạ dày……” 
Đường Táp: “Thật sự không sao đâu ạ.” Tôi cái gì cũng có thể ăn, tôi khó chịu là bởi vì bữa trưa không có cơm ngon để ăn, ngài chớ nhọc lòng. 
Đế Chiêu: “Thế nào rồi? Phỏng vấn và diễn thuyết còn có thể tiến hành không? 
Đế Chiêu lại nghĩ đến một khả năng, đó là chu kỳ đặc biệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2841106/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.