Trong lều bạt treo một cây đèn nhỏ đẹp đẽ, là do An Luật rúc rỉa từ trong đống ‘bảo bối’ của An Dao mà có được.
Chơi được mấy ván, Đường Táp ngẩng đầu lên, hỏi: “Vừa không có dây điện, cũng không cần đốt lửa, cái đèn này sáng bằng cách nào vậy? Năng lượng mặt trời sao?”
An Luật: “Gì chứ, đây là Dạ Minh Châu đấy!”
Đường Táp ‘ồ’ một tiếng, bốn con người vật tiếp tục vây dưới viên Dạ Minh Châu tiến hành hoạt động giải trí không được tao nhã lắm, rút Vương Bát.
Đế Chiêu càng lúc càng để ý, hỏi An Luật: “Dạ Minh Châu này là của cậu sao?”
An Luật: “Của Cậu Bảy đó.”
Phải biết Đế Chiêu là con Tiểu Bạch Long văn minh như vậy, lúc này cũng nhịn không được mà chửi thề.
Anh đứng lên, mở hộp đèn đổ viên Dạ Minh Châu ra, cầm ở trong tay xem kỹ càng, hỏi An Luật: “Trộm sao?”
“Sao có thể, Cậu Bảy cho đó.”
“Không thể nào!” Đế Chiêu dí viên Dạ Minh Châu tới trước mặt của An Luật, chỉ chữ nhỏ ở bên trên, nói: “Viên Dạ Minh Châu này là bảo bối trấn giữ gia trạch của Đông Hải do mẹ tôi cất công chạy tới Đông Hải đào mất hai năm mới đào ra được, bên trên còn có tên của ba tôi do đích thân mẹ tôi khắc lên, đây là tín vật định tình của hai người, ba tôi sao có thể cho cậu được!!”
An Luật đành phải thẳng thắn thừa nhận: “Lúc đó Cậu Bảy không có ở đó, tôi đã đánh tiếng trước rồi nói là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2840647/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.