“Thì ra là vậy.” Đường Táp nặng nề nói, “Một đám súc vật, ngông cuồng muốn thay đổi quy luật Niết Bàn của Phụng Hoàng!” 
Đế Chiêu định nhảy xuống xe nhưng bị Đường Táp giành trước. 
Phi đao xượt qua tóc của Tiểu Bạch Long bay ra, đóng Mạn Đà La lên thân cây. Cửu Vĩ Hồ ngã trên mặt đất, như khóc như cười không ngừng kêu ding ding. 
Đế Chiêu rụt chân lại, nhìn ngọn lửa Niết Bàn thiêu đốt chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ, trong nhất thời không biết phải làm sao. 
“Dập lửa.” 
“Nhưng, lửa Niết Bàn......” 
“Đấy không phải là lửa Niết Bàn.” Đường Táp ngồi xổm xuống, nhìn Cửu Vĩ Hồ đang yếu dần, nói, “Nếu là lửa Niết bàn thì An Luật sớm đã hóa thành tro rồi. Phụng Hoàng Niết Bàn há để ngoại lực can thiệp vào ư?” 
“Nhưng mà......” Đế Chiêu dừng lại không nghi ngờ nữa, vội dẫn nước hồ tới. 
Nước hồ bị hút vào tầng mây, dần dần tụ lại thành xoáy nước, Đường Táp nói: “Tưới Hồ Ly.” 
“Còn Thất Thất......” Đế Chiêu hoàn toàn không hiểu Đường Táp đang định làm gì. 
“Thầy Bác nên nổi giận rồi.” Đường Táp lẩm bẩm, “Vết bỏng xem ra rất nghiêm trọng.” 
Nước hồ tập trung đổ lên người An Luật, dập tắt lửa trên người cậu, An Luật vươn đầu lưỡi ra chầm chậm liếm vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đất, dập lửa nóng từ trong ra ngoài cho bản thân. 
Mạn Đà La vùng vẫy kêu to không ngừng trở nên điên cuồng, Đường Táp nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì chỉ thấy rất ồn ào, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2840185/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.