Bác áp dụng phương pháp khích tướng, đương nhiên không phải là khích bọn Đường Táp, mà là khích Ngao Hiển.
Thế là Ngao Hiển lập tức phô bày ra cái gì gọi là truốt áp lực, cái gì gọi là truốt căm phẫn.
Ngao Hiển hóa thân thành đại ca hung hãn, cởi bỏ quần áo chỉ mặc mỗi chiếc quần lót chữ I màu đen, thổi vang còi bắt đầu huấn luyện ma quỷ.
Người ngã đầu tiên là An Luật.
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ rũ xuống, dựng lên không nổi nữa.
Ngao Hiển buông lời ma quỷ: “Vực dậy tinh thần hết cho tôi, nhóm nào chạy không nổi nữa thì thay phiên cõng nhau chạy!”
Đế Chiêu thà rằng cõng Đường Táp cũng không muốn cõng Hồ Ly. An Luật ngày nào ăn no là nằm không chăm vận động, cân nặng chẳng nhẹ chút nào.
Đế Chiêu tăng tốc, phóng qua ‘cái xác’ An Luật làm như không nghe thấy.
Đường Táp liếc mắt một cái, thương mà không giúp gì được, dùng mắt ra hiệu cho Phụng Hoàng tới.
Phụng Thất: “......”
Phụng Thất đành phải vác Hồ Ly phế lên, chạy tiếp.
Phụng Thất: “Cậu xem, chỉ có tôi cậu mới có thể nhờ được.”
An Luật le lưỡi, cái đuôi quấn chặt Phụng Thất buộc chắc bản thân lên người Phụng Hoàng: “Tôi vì cậu xông pha khói lửa, giờ cậu cõng tôi chạy bộ, là việc nên làm không phải sao?”
Phụng Hoàng nói: “Lấy cái đuôi ra, nóng chết được!”
An Luật không buông, cậu quá hiểu Phụng Hoàng mà, cái tên xấu xa gian xảo này, nếu nói thích làm hại ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2840178/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.