Trước hôm khai mạc cuộc thi chiến cầu một ngày, Bạch Trạch tới phòng nghỉ luyện tập diễn thuyết khai mạc. Đường Táp sờ lương tâm nói, nói rất hay, giọng biểu đạt động lòng người, có văn hóa có nội hàm kỹ lưỡng.
Nhưng cô mệt muốn chết thì làm sao có để ý nghe như vậy.
Bạch Trạch nói mãi nói mãi thì thấy Đường Táp bắt đầu muốn ‘đào ngũ’ cúi đầu móc điện thoại ra, ông lập tức đổi phong cách.
“Chiêng trống vang khắp trời, pháo nổ đùng đoàng, cơ đỏ phấp phới, người đông nghìn nghịt.....”
Đường Táp không hay xem tiểu phẩm ngồi im bất động.
Bạch Trạch: “I have a dream......”
Đường Táp dần dần tỉnh táo lại được một chút, nói: “Ước mơ của ông chẳng lẽ là mong người và yêu hòa hợp? Không có kỳ thị không có bạo lực không có đàn áp?”
Bạch Trạch: “Ôi chao mẹ ơi, cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Thấy bài diễn thuyết vừa rồi của tôi thế nào?”
Đường Táp: “Khá hay đấy, xúc động lòng người.”
Bạch Trạch: “Cô không có nghiêm túc nghe!!”
Đường Táp thở dài: “Hiểu trưởng Bạch, ngày mai mấy ngàn khách mời và giáo viên sinh viên đều sẽ nghe được bài diễn thuyết vô cùng tuyệt vời này của ông, lúc này đây ông chạy tới đọc cho tôi nghe là có mục đích gì? Trừ phi ông có chứng sợ đám đông gì đó nên chạy tới chỗ tôi luyện lòng can đảm?”
“Tôi tới đây không phải để chọc cho cô vui sao?!” Bạch Trạch nói, “Mấy ngày trước ồn ào náo nhiệt có người trò chuyện cùng cô, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2840164/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.