Chương trước
Chương sau
Đằng Xà chạy rồi.

Lúc Đường Táp nói ra bốn chữ này, bốn chân của Bạch Trạch nhảy cẩng lên.

“Không thể nào! Đằng Xà ngay cả chân còn không có, chạy thế nào được?”

Đường Táp mệt mỏi: “Ông cứ một hai chơi cái trò đùa vô vị này với tôi phải không?”

Bạch Trạch: “Tôi không tin thật đấy, Đằng Xà không có bạn bè thì ông ấy có thể chạy đi đâu được?”

Đường Táp nhắc nhở ông: “Một người bạn cũng không có?”

Bạch Trạch nghĩ ngợi rất lâu, nói: “Tôi không rõ lắm, bởi cảm giác tồn tại của ông ấy luôn rất thấp, nếu cô không nói ông ấy là thành viên của tổ chức Khoa Phụ thì tôi sớm đã quên ông ấy luôn rồi.”

Đế Chiêu im lặng giơ tay: “Tôi biết bạn của thầy Đằng Xà.”

Đường Táp ngây người một lúc, nhìn về phía Đế Chiêu.

Nói thật thì, cô không ôm hy vọng Đế Chiêu có thể làm được việc, cô mang theo Đế Chiêu hoàn toàn chỉ là vì Phụng Hoàng quá ồn ào quá dính người, Cửu Vĩ Hồ quá ngốc thể lực yếu ớt, Y Lan vừa mới đổi chậu hoa lớn nên quá nặng, ba con Thánh Thú không tiện hiện thân.

Tổng kết lại, Đế Chiêu nói ít tính cách nói làm việc nghiêm túc lại tỉ mỉ, còn nghe lời không làm hỏng việc vô cùng thích hợp làm một trợ lý, không nói tới việc cung cấp manh mối chỉ cần không gây phiền phức cho cô chính là sự trợ giúp lớn lắm rồi.

Nhưng không ngờ Đế Chiêu giống như than trong ngày tuyết, tích cực phát sáng phát nhiệt.

“Trước kia ba tôi là học trò của thầy Đằng Xà, có một đoạn thời gian mỗi lần đến năm mới ba tôi đều đi thăm các giáo viên trước kia từng dạy mình, nhưng thầy Đằng Xà phần lớn năm mới đều không ở đây, nói với ba tôi không cần tới thăm vì năm mới thầy ấy đều tới nhà Câu Trần…..”

Nghe thấy hai chữ Câu Trần này, cả người Đường Táp tràn đầy tinh thần: “Nhà Câu Trần ở đâu?”

“Nam Sơn, nghe nói là mua được một mảnh đất ở Nam Sơn, trồng cây trồng hoa, ẩn cư rồi……. Cần tôi hỏi số điện thoại của tiền bối Câu Trần không?”

Đường Táp lắc đầu: “Không, tôi nghi họ là một nhóm, đừng đánh rắn động cỏ.”

Đường Táp búng tay một cái, tư thế búng tay của cô rất tự nhiên cũng rất bình thường chính là kiểu búng tay của con người ở thế giới bên ngoài, động tác bình thường không thể bình thường hơn nhưng Đế Chiêu lại ngẩn ngơ, da đầu run lên suýt chút nữa là hô ra tiếng.

Trời ạ, quá ngầu.

Chu Tước theo tiếng xuất hiện, quả nhiên bất kể là gọi tỉnh mấy con nhưng chỉ có Chu Tước là tích cực nhất, muốn để các đại lão gia quen thói lười biếng làm chút chuyện, rất khó.

“Đi Nam Sơn tìm Câu Trần, xem Đằng Xà có xuất hiện ở đó không, thay ta giám sát ở đấy.”

Chu Tước nhận mệnh bay đi.

Bạch Trạch cảm khái: “Không có Thanh Long ngày tháng hòa bình, chỉ có Chu Tước là hữu dụng nhất, bản lĩnh theo dõi tốt biết bao nhiêu, big bird is watching you, chậc chậc.”

Ông còn biết nói ngôn ngữ khác đó là tiếng Anh, hơn nữa còn chơi rất hăng say.

Đường Táp nghe hiểu câu này, liếc xéo một cái, Tiểu Bạch Long tuy không hiểu nhưng vẫn vỗ tay khen.

Trình độ tiếng Anh của bản thân anh không tốt, sau khi nhận biết toàn bộ 26 chữ cái thì bỏ cuộc. May là ở trong này học lên lớp đều không yêu cầu Anh văn, suy cho cùng giới yêu bọn họ hiểu ngôn ngữ nhận biết được chữ Hán đã là tiến bộ lắm rồi, nhưng An Dao luôn dùng chuyện này để đả kích suy nghĩ muốn ra thế giới bên ngoài làm cảnh sát của anh.

“Bây giờ ở thế giới bên ngoài cứ đi mười bước là đụng một người nước ngoài, Anh văn đầy đường lớn, với trình độ tiếng Anh này của con có mặt mũi ra thế giới bên ngoài?”

Đổi sang cách nói của ba mẹ ngoài kia, lời của An Dao tương đương với, tiếng Anh con học không xong còn muốn xuất ngoại làm việc?

Đế Chiêu: “Vậy, Đường Táp, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tới Nam Sơn truy đuổi Đằng Xà sao?”

Đường Táp: “Đói rồi, tôi về nghỉ ngơi bổ sung thể lực, mai nói tiếp.”

Dẫu sao đói bụng thì không có sức mở đài phán quyết.

Hiệu suất làm việc của Chu Tước khá cao, ngày hôm sau đã mang về tin tức hữu dụng rồi.

Đế Chiêu phiên dịch: “Tiền bối nói, đêm qua vừa tới Nam Sơn thì nhìn thấy Đằng Xà xuất hiện ở dưới chân núi nhưng trên người không có mang theo đồ. Cô ấy đi nhìn rồi, Nam Sơn cũng có trận, Câu Trần đã thiết kế một trận ở Nam Sơn còn xuống núi đón Đằng Xà nữa. Tin tức hữu dụng chỉ có một, Đằng Xà nói, đồ đã giao cho Lục La tạm thời tiếp quản, Lục La sẽ tìm cơ hội đặt xương Nữ Oa vào lại trong trận nhãn.”

Đế Chiêu phiên dịch xong, kinh ngạc nói: “Xương Nữ Oa? Trận nhãn? Lục La?”

Anh không biết nên nghĩ cái nào trước, đành phải quay đầu đợi Đường Táp hạ chỉ thị.

Mà Đường Táp còn kinh ngạc hơn cả anh, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Đế Chiêu.



Đế Chiêu nhịn không được sờ mặt: “…… Làm sao vậy?”

Đường Táp: “Anh có kỹ năng đặc biệt nào không? Ví dụ hiểu ngôn ngữ của các loài thú?”

Đế Chiêu: “Tôi…… chắc không có đâu? Ngôn ngữ của tôi rất kém, học ba năm còn đọc không được mấy từ đơn tiếng Anh nữa.”

Đường Táp: “Cũng phải, kỹ năng này của anh không phải là ngôn ngữ của các loài thú, mà giống như tâm liền tâm với Thánh Thú của tôi vậy……

Trong lòng Đế Chiêu giật thốt, trong đầu trống rỗng không biết bản thân tại sao lại ngẩn người.

Nhưng mà rất nhanh Đường Táp chuyển lực chú ý lên việc chính.

“Tôi hiểu rồi, tạm thời cây xương đó cứ gọi là xương Nữ Oa như bọn chúng nói đi, tuyệt đối không ngờ tới thư viện chính là trận nhãn. Đằng Xà có lẽ đã phát giác được sự nghi ngờ của Bạch Trạch và cảnh sát trưởng Mèo Đen giành cho hắn, thế là trốn tới Nam Sơn. Hắn muốn dựng thành tình huống giả là bản thân ôm theo xương bỏ chạy, để lúc mọi người đi tìm hắn lực chú ý bị chuyển đi, sau đó Lục La đã có thể thừa cơ chạy vào thư viện đang được tu sửa đặt xương Nữ Oa trở vào trận nhãn.”

Đường Táp nhanh chóng phán đoán xong, nói: “Đi, tôi mời cậu uống trà hoa.”

Đế Chiêu tỉnh táo lại, lấy khăn quàng cổ choàng lên giúp cô rồi chạy phía trước đi mở cửa, theo Đường Táp tới học viện quan hệ tìm Lục La.

Bạch Trạch ngâm một ly Thiết Quan Âm, vừa thổi vừa cảm thán: “Chậc, nhìn xem, thư ký tận tâm ha…….. đúng thật không hổ là Thần.”

Tới đây chưa đến một học kỳ thì đã bồi dưỡng hội trưởng hội học sinh của ông thành một trợ lý xuất sắc rồi.

Cái gọi là uống trà hoa, chính là muốn xắt cải.

Lục La đáng thương, vừa mới nhét cây xương vào trong vali khóa lại, vừa xoay đầu thì đã lên đài phán quyết rồi.

Đường Táp: “Học tỷ chào buổi sáng.”

Mặt Lục La đầy vẻ bất ngờ: “A….. Chào buổi sáng……”

Lần này Đế Chiêu không có lên thớt, có thể là do nam nữ khác biệt nên Đường Táp đá anh ra ngoài.

Đế Chiêu vô cùng kính nghiệp, biết Đường Táp dẫn anh tới là để làm gì nên trong lúc Lục La bị Đường Táp đưa lên đài phán quyết thì Tiểu Bạch Long ở đây ra sức kéo vali của Lục La đi.

Nhưng Đế Chiêu vẫn cảm thấy lo lắng, sợ Đường Táp quên hỏi mật mã.

Trên đài phán quyết, sau khi thẩm vấn sơ bộ Đường Táp đã xác định rõ vị trí của Lục La này.

Cô ta chính là người thay thế Lộc Thục, năng lực làm việc rất tốt, bất kể là buôn lậu mua bán thịt người hay là bố trí thành viên bày trận, cô ta đều có thể sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, địa vị trong nội bộ tổ chức còn muốn cao hơn Hống.

Quả nhiên nhân tài của bộ phận nhân sự đi tới đâu cũng có thể làm tầng lớp quản lý.

Đường Táp dò hỏi đến trận nhãn của thư viện.

“Sao các ngươi làm được?”

“Đó là trận Chiết Điệp. Chính là ở trên nền móng của trận tổng dựng lên thêm một trận chuyển dời nhỏ, để chuyển cả xương Nữ Oa lẫn ngôi nhà vào trong trung tâm của trận. Hơn nữa xương Nữ Oa vừa mới được chuyển vào trận nhãn, vị trí này rất sâu toàn bộ đều phải trải qua nhiều lần tính toán và thử cuối cùng mới xác định được, năm nay vừa mới thành công…..”

“Tổng trận là gì?”

“Con mắt số mệnh của giới yêu.” Lục La nói, “Thư viện chính là con mắt số mệnh của giới yêu, Đằng Xà và Câu Trần thí nghiệm hơn hai mươi năm mới xác định trong đất phía dưới thư viện chính là trái tim của vận khí giới yêu, nếu có thể đặt xương sườn của Nữ Oa vào trong con mắt số mệnh đó thì Thần lực bốn phương đều tập trung tới chỗ này, tụ họp lại trên xương Nữ Oa, việc Nữ Oa Đại Đế thức tỉnh không còn là giấc mộng nữa!”

“Nếu nói tên đầu sỏ sau lưng đó là Phục Hy, việc hắn làm Nữ Oa sống lại ta có thể hiểu, nhưng đám tiểu yêu tinh các ngươi tham gia náo nhiệt làm gì?”

“Nữ Oa là mẹ của vạn linh, Phục Hy là cha của vạn yêu, có ba mẹ rồi thì có thể nghênh đón thời đại mới thuộc về giới yêu bọn tôi. Đến lúc đó bốn trụ bị phá hủy không còn bị giới hạn nữa, đất đai màu mỡ của Hoa Hạ (1) ở thế giới bên ngoài, đất đai bồi dưỡng bọn tôi đời đời kiếp kiếp thì sẽ từ trong tay con người trở về trong tay bọn tôi. Con người không phải cũng đã nói rồi sao? Núi vàng núi bạc không bằng rừng xanh biển bạc……. Bọn tôi cùng biến đổi thế giới trở về thời cỏ cây tươi tốt vạn năm trước, thời kỳ người và yêu cùng tồn tại không tốt sao?”

“Không tốt.” Đường Táp nói: “Thần Trật Tự ta sẽ nói với ngươi một đạo lý mà các giáo viện chưa từng dạy ngươi, quá khứ vĩnh viễn không tốt bằng hiện tại, đừng sống hôm nay mà tưởng nhớ ngày xưa, quy tắc chính là không ngừng tiến về phía trước, không ngừng cách tân đổi mới cho đến khi triệt để tiêu tan hoàn toàn trật tự cũ mới có thể từ trên cái cũ đó nảy sinh ra nhiều quy tắc mới...... Thế giới vạn năm trước không phải là huyễn cảnh tươi đẹp trong đầu ngươi, rừng xanh biển bạc yêu ăn thịt người, đã bị đào thải thì không cần tưởng nhớ nữa.”

“Tôi không nghe tôi không nghe!” Lục La lắc đóa hoa ở trên đầu nói.

Đường Táp: “Không nghe thì không nghe, ta chỉ không muốn diễn Quỳnh Dao với ngươi thôi.”

Đường Táp không phải là Quỳnh Dao, cô là đầu bếp kiên cường, kiểu lửa lớn thì đổ thêm dầu.

Thế là lúc Đế Chiêu gặp lại Đường Táp thì trong tay cô đã cầm theo một túi hoa nhỏ, nói: “Đây là hoa cải xanh, có thể ngâm trà. Lá thì thôi bỏ đi, có độc……”

Đế Chiêu: “…… Ờ, chuyện đó……”



Anh chỉ chiếc vali.

“Xương tôi lấy được rồi, chỉ là, em có hỏi mật mã không?”

Đường Táp: “Không có a.”

Đế Chiêu: “A….. Vậy phải làm sao, để tôi lật lại hồ sơ trường học, nói cách khác mọi người đều lấy ngày khai trí của mình làm mật mã.....”

Đế Chiêu còn chưa nói xong thì thấy Đường Táp xách theo dao, bổ chiếc vali ra.

Hồn Rồng của Đế Chiêu thiếu chút nữa đã bay lên, mảnh vảy được giấu kính đều dựng lên hết, ngẩn người nửa ngày mới lắp bắp nói: “Như vậy….. cũng được.”

Phải ha, cô ấy có dao, là do anh quá văn minh không hợp với sự phóng khoáng của cô, anh tự trách.

Đường Táp ngồi xổm bên cái xác của vali, dùng Thần thức quan sát cây xương đó.

“Như thế nào?”

Đường Táp khép mắt, rất lâu sau cô mở mắt ra, nói: “Tên muội khống đáng ghét đó, là thật đấy!”

Cây xương sườn hóa đá xác thực chính là xương sườn của Nữ Oa.

Đế Chiêu ngẩn người, có phần hoảng hốt: “Vậy phải làm sao? Chúng ta nên xử lý nó như thế nào?”

“Ném đi là được.” Đường Táp nói, “Chẳng lẽ anh còn muốn uống canh xương?”

“Uống không được uống không được!” Tiểu Long sợ tới liên tục xua tay, Đường Táp dám nấu anh dám uống sao? Đại bất kính quá!

Đường Táp nghĩ ngợi, dọn cây xương đó lại: “Đợi tết nguyên đán về nhà, chôn cô ấy ở thế giới bên ngoài đi.”

Đường Táp hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta làm gì?”

Đường Táp: “Đi thư viện, đào vảy hộ tâm của con Thanh Long nhà tôi!”

Đế Chiêu: “Ơ? Em xác định ở đó có sao?”

Đường Táp hừ cười một tiếng: “Mặc kệ là có hay không, phía dưới thư viện nhất định có thứ đáng để đào.”

Bạch Trạch vừa mời đội thi công về thì Đường Táp tới.

“Bọn tôi định đào thư viện, ông mau nghĩ cách để dời phiến đá dày ba mươi centimet mà Xuyên Sơn Giáp nói đi.”

Một ngụm trà Bạch Trạch vừa uống vào lại phun trở ra, than khóc nói: “Cô có thể để tôi nghỉ lấy hơi một chút không được sao?”

“Đợi đợt giày vò này qua đi, tôi để ông nghỉ năm ngàn năm luôn!”

Bạch Trạch: “Vậy vẫn nên thôi đi, vừa nghe chẳng khác gì chúc tôi ngủ giấc ngàn thu……”

Ba tiếng sau, Xuyên Sơn Giáp đi điều tra lần nữa trở về rút ra được cách khai quật.

“Chỉ cần bỏ qua phiến đá này, từ chỗ bàn tư vấn này đào tiếp về phía Đông thì có thể vượt qua phiến đá…..” Xuyên Sơn Giáp nói, “Tôi cảm giác được phía dưới có không ít đồ, xưa kia có thể là biển nhưng thiết bị hiển thị rõ nơi có năng lượng phản ứng rất lớn là ở phía Đông Bắc, bốn mươi chín thước trở xuống ngay tại chỗ này.”

Hắn đánh dấu hình trái tim lên bảng vẽ.

Đường Táp mắng: “Sao anh không vẻ ngôi sao năm cánh?” Những người khác đánh dấu đều dùng hình ngôi sao.

Xuyên Sơn Giáp nói như lẽ đương nhiên: “Người kết hôn rồi đều muốn làm chút gì đó khác biệt hơn so với đám độc thân mấy người.”

Đường Táp nghẹn mất một lúc lâu.

Xuyên Sơn Giáp giơ tay trái lên, khoe rõ chiếc nhẫn: “Mọi người không chú ý tới đúng không, khà khà, cho mọi người nhìn một cái nè.”

Đế Chiêu đỡ ngực, đột nhiên có chút muốn đánh Xuyên Sơn Giáp.

= = = = = =

Chú thích:

Hoa Hạ 华夏: là tên cũ của Trung Quốc thời xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.