Đế Chiêu giữ kỷ luật tuân pháp luật, tiêu chuẩn đạo đức cực kỳ cao, nếu làm sai việc dễ sinh áy náy, nếu trong lòng có suy nghĩ ‘mất mặt’ gì đó anh sẽ liên tục phủ nhận tự kiềm chế tôn trọng lễ giáo.
Có thể nói là, điển hình của kẻ cấm dục.
An Dao nhìn tầng lớp vải gạt quấn trên mắt anh, chìm vào im lặng.
Đế Chiêu nói muốn về trường, Thần bà không cho nói không loại bỏ thứ dơ bẩn trên người anh xuống, sau này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đế Chiêu thì như kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, bỗng lớn giọng gào lên: “Con có thể kiềm chế được!”
Sau đó, anh tự quấn bản thân thành ‘tên mù’.
An Dao: Ba sẽ im lặng xem con làm sao ra ngoài.
Rồng mù nhích từng chút một đi ra ngoài, trong quá trình đó va phải vô số chướng ngại vật, còn mò ngược hướng. Cũng may ngũ giác của loài yêu bọn họ khá cao, Rồng mù dựa vào thính giác nhạy bén bắt được giọng nói của Bạch Trạch đang ở ngoài cửa, định mở cửa ra.
Lúc muốn đi, Đế Chiêu biểu đạt sự bất mãn: “Ba, ba cứ ngồi nhìn con va chạm như vậy mà ngay cả cái tay cũng không chịu đưa ra giúp.”
An Dao lạnh nhạt nói: “Lo mà đi kìa.”
Thực ra ông đã chịu đủ loại hành vi ‘kỳ lạ’ của con trai ông rồi. Trước kia con trai ông tuy không nhanh nhạy nhưng cũng không ngốc không đần, có thể là từ sau khi Đường Táp xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835608/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.