Buổi sáng Phụng Hoàng thức dậy, mở miệng chim vươn đầu lưỡi rồi lại dang cánh bay qua, lạch cạch đậu trên túi chăn của Đường Táp, giơ vuốt khều: “Táp Táp, thức dậy thôi.”
Đường Táp ngủ rất say, vung tay một cái gạt Phụng Hoàng qua một bên. Phụng Hoàng nhảy nhót, cái vuốt kéo lấy góc chăn ra sức gọi cô dậy.
“Đường Táp, phải ôn môn chuyên ngành rồi!”
Đường Táp mơ màng đáp: “Tôi lướt qua một cái là nhớ được rồi...... Có chừng đó đáng để ôn tập sao?”
Được, nói hay lắm, đang kéo cừu hận đây mà!
Nhưng điều đáng hận chính là, trong lòng Đường Táp đang ôm một con Rồng.
Mắt của Phụng Hoàng bị sự đố kỵ làm đỏ hết cả rồi, cừu hận đáng để bùng nổ ra ngoài.
Cậu ra sức mổ mạnh lên mảnh vảy của Tiểu Long.
Nhưng Đế Chiêu hình như vẫn chưa tỉnh dậy, Phụng Hoàng càng mổ thì anh càng chui vào lòng Đường Táp, Đường Táp cũng quá đáng, Rồng chui vào lòng cô mà cô chẳng những không đẩy anh ra mà còn vô thức giơ tay bảo vệ đầu Rồng của anh.
Phụng Hoàng xuống miệng nhanh, Đế Chiêu chui lệch, cậu không kịp đề phòng mổ ngay cái tay bảo vệ Rồng của Đường Táp.
Phụng Hoàng cắn Rồng trước giờ không biết thương hoa tiếc ngọc vì da Rồng rất dày bạn không ra chút sức sao có thể khiến nó nhớ kỹ?
Phụng Hoàng mổ thủng mu bàn tay của Đường Táp rồi, Đường Táp nhíu mày ngồi dậy, sau khi mở mắt ra thì ném con Rồng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835594/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.