Cơ thể tôi trở nên nặng trĩu và tôi cảm thấy nước đang tràn vào phổi mình. Rồi tôi bị hút vào đâu đó. Tôi không bị xé thành từng mảnh vì đã căn thời gian rơi một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi không thể mất ý thức tại đây được. Tôi phải giữ cho mình tỉnh táo. Tôi cần phải đợi một thời gian. Bằng cách nào đó, tôi đã cuộn tròn cơ thể lại và nín thở.
10 giây, 20 giây, 30 giây,…
Tôi gần như không thể thở được khi tay tôi chạm vào một bức tường trong bóng tối.
“Uwaaah... ”
Tôi đã có thể thở một cách khó khăn sau khi khạc nước sông vài lần. Nhờ vào thể chất lv. 10 của mình, tôi đã không bị giết chết bởi cú va chạm với mặt nước, nhưng những vết bầm khắp người tôi thì cực kì đau.
Để bản thân không rơi vào hoảng loạn, tôi điều chỉnh nhịp thở của mình rồi bật chiếc điện thoại lên. Tôi lo rằng nó đã bị hỏng bởi cú rơi, nhưng thật may mắn, chiếc điện thoại của tôi vẫn ổn. Số tiền tôi phải bỏ ra khi mua một chiếc điện thoại chống nước đã không uổng phí.
Đèn pin (của chiếc điện thoại) được bật lên, khung cảnh xung quanh hiện ra trước mắt tôi. Những bức tường lớn với phần còn lại của bê tông trôi nổi khắp nơi. Bên trong dạ dày của một con ichthiyzard thực sự kinh tởm hơn tôi tưởng rất nhiều.
“Khốn nạn.”
Biểu cảm của Yoo Jonghyuk khi hắn thả tôi rơi xuống rồi rời khỏi cây cầu in
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259467/chuong-12.html