Tôi cau mày trước những lời của Yoo Jonghyuk.
Đi về phía Đông ngay lập tức? Tôi đã cứu mạng anh ta và bây giờ tên khốn này đang ra lệnh cho tôi?
Tôi hơi khó chịu nhưng Yoo Jonghyuk đã lên tiếng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.
- 'Thảm họa câu hỏi' đang thức tỉnh.
...Gì?
Tôi không thể hiểu những gì anh ta đang nói và Yoo Jonghyuk cau mày.
- Ai đó đang đánh thức thảm họa.
_____
Sau một thời gian, Han Sooyoung và tôi rời Lycaon, người vẫn đang giác ngộ và hướng đến Gangdong-gu.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
"Chúng ta cứ thế rời khỏi con sói đó à?"
"Imyuntar có thể cảm nhận được chủ nhân của huy chương. Hắn sẽ đến tìm chúng ta khi hắn tỉnh dậy. Thay vào đó..." tôi nhìn Han Sooyoung đang chạy bên cạnh tôi và nói, "Cô có thể vác theo anh ta không? Cô có thể sử dụng avatar."
"Tôi không muốn." Han Sooyoung ghê tởm rồi nhanh tránh xa tôi.
"Trước đó cô còn nói Yoo Jonghyuk không phải kẻ xấu còn gì?"
"Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ. Chẳng phải anh ta đã cắt đầu tôi à?"
Tôi không thể nói bất cứ điều gì để bác bỏ lời của cô ta.
Yoo Jonghyuk nói qua Midday Tryst.
- Ngươi có thể bỏ ta lại, ta không cần giúp đỡ.
- Đừng quá tự cao, tôi thực sự sẽ bỏ rơi anh đấy.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259327/chuong-82.html