Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi Kim Dokja rời đi. Pháo đài vẫn còn đó và không có dấu hiệu nào là sẽ bị phá hủy.
Bầu trời của Paradise yên bình hơn bao giờ hết và nó thậm chí còn mang theo cảm giác uể oải. Lee Gilyoung nhìn bầu trời và nói với giọng u ám. "Chúng ta bị bỏ rơi rồi."
"Cậu nhóc lại bắt đầu kìa."
"Dokja hyung đã vứt bỏ chúng ta." Lee Gilyoung rơi vào trạng thái chán nản và đã lặp đi lặp lại những lời này trong hai ngày liền.
Lee Jihye cau mày tại chỗ cô ấy đang mài thanh kiếm của mình gần đó. "Tại sao nhóc cứ phải làm ầm ĩ như vậy chứ?"
Lee Gilyoung trả lời "Chị biết khi nào nhân vật chính bỏ rơi đồng đội của anh ấy không?"
"...Khi nào?"
"Khi đồng đội của anh ấy trở thành gánh nặng."
"..."
"Chúng ta giờ đang bị coi là vô dụng đấy!"
"...Ahjussi là nhân vật chính sao? Thành thật mà nói, Sư phụ chị thích hợp làm nhân vật chính hơn. Hơn nữa, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết." Lee Jihye càu nhàu nhưng trông cô cũng không có vẻ gì là sáng sủa.
Trong bốn ngày qua, nhóm đã bình tĩnh. Sự yên bình giống như chất gây nghiện vậy. Thật yên bình khiến họ cảm thấy bình tĩnh. Không ai đe dọa họ và không có gì trên thế giới này để lo lắng cả.
Họ thỉnh thoảng rèn luyện kỹ năng và nhớ lại những lời khuyên mà Kim Dokja đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259175/chuong-162.html