Thời điểm chuông khánh vang lên Lâm Độ đang theo sư phụ tu tập thần thức công pháp.
Mùa đông ở Vô thượng tông vô cùng dài, nhưng đối với hai thầy trò mà nói, là một mùa tu luyện tuyệt hảo.
Chuông chỉ vang lên một tiếng, nhưng Lâm Độ đã nhanh chóng đứng lên.
"Tông môn triệu tập, sư phụ, con đi trước."
Diêm Dã có lệ gật đầu: "Đi nhanh về sớm, nếu vì loại nhiệm vụ cấp thấp này mà bị thương trở về thì ta thật khinh thường ngươi."
Đó là chuông khánh vô thượng tông dùng để truyền triệu tất cả đệ tử đang ở trong tông, một tiếng là tu sĩ cấp thấp, ba tiếng liền cần tu sĩ tam cảnh trở lên, cứ thế mà suy ra.
Lâm Độ ở trong cấm địa, cách chủ phong có hơi xa, là người đến muộn nhất.
Sắc mặt Hoà Quy không hiền hoà như lần đầu gặp ở Trung Châu đại tuyển, ngược lại là vẻ mặt túc mục, đang nói gì đó với các đệ tử, thấy Lâm Độ tới ánh mắt hơi hơi dịu xuống.
"Kỳ thật tiểu sư muội không tới cũng không sao."
Lâm Độ xua xua tay: "Đừng làm vậy, ta không phải con búp bê sứ vừa chạm vào là vỡ, có chuyện gì quan trọng?"
Hoà Quy cũng tiếp tục nói, dù sao tính nguy hiểm cũng không quá cao, nếu không cũng sẽ không gọi đệ tử cảnh giới thấp đi làm.
"Thôn Hà Định gần đây đã phát tín hiệu cầu cứu tới tông môn, nói là phụ cận có yêu thú xuống núi đả thương người dân, các ngươi đi trước thăm dò, bảo vệ thôn và linh điền của bọn họ, nếu bắt được, có thể trói về thì trói về ném vào vườn thú cho các ngươi luyện tập đánh nhau."
Vào đông dã thú đói khát, xuống núi đả thương người cũng là chuyện thường, chung quanh đây nhìn chung cũng sẽ không xuất hiện đại yêu, đều là yêu thú ở khai trí kỳ chưa hóa hình..
Thân là đại tông môn, hưởng thụ thiên địa linh mạch tẩm bổ, tài nguyên tu luyện tập trung, không phải chỉ vì bồi dưỡng ra một đám tu sĩ cường đại để cạnh tranh xem ai lợi hại hơn, mà là vì bảo hộ Linh giới, bảo hộ thuộc địa của tông môn, bảo hộ những người bình thường linh căn không tốt .
Chính đạo đài cao vĩnh viễn ngổn ngang xác chết, tế thế cứu người là đạo thống đời đời tương truyền.
Bọn họ có trách nhiệm bạo vệ con người và thế giới này.
"Nếu không trói về được thì sao ạ?" Nguyên Diệp hỏi.
Yêu thú có thể ăn thịt người cũng không phải là cái gì có thể ngoan ngoãn bị trói về, ngay cả heo và thư nhạn mà bọn họ nuôi nhốt, lúc chộp đi giết thịt ít nhất vẫn phải đến bao vây chặn đường mất non nửa canh giờ cơ.
"Vậy thì trực tiếp giết cho nhà bếp thêm đồ ăn thôi." Lâm Độ cười tủm tỉm nói tiếp, này việc cô thành thạo.
Hoà Quy cười liếc Lâm Độ mắt một cái: "Tiểu sư muội nói đúng."
Thôn Hà Định cách đó không xa lắm, một nhóm sáu người cũng không cần phi thuyền, bốn người chưa đến đằng vân cảnh tam giai lấy ra phi hành pháp khí, đi theo Mặc Lân và Thiên Vô hai người một đường bay nhanh, áo choàng bị thổi đến bay phất phới.
Mới vừa có một trận tuyết lớn, khắp nơi là hậu sương trắng như tuyết, sắc trời vẫn xám trắng, lộ ra quầng mặt trời mờ ảo.
Bay trong thời tiết như vậy cũng không đến mức quá loá mắt, Thiên Vô sợ đám trẻ cười đùa bị sặc gió, nên bắt bọn họ đeo khăn lụa che lại miệng mũi.
"Đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta nhận được nhiệm vụ của tông môn ài." Nguyên Diệp không hiểu sao có chút hưng phấn, bịt khăn lụa cũng không quên nói chuyện.
Yến Thanh trầm ổn nói tiếp, "Không biết là gấu mù hay là hổ lông vàng, cuối cùng cũng có thể đánh một trận nghiêm túc rồi."
Lâm Độ nghiêng đầu nhìn thoáng qua người lớn tuổi nhất trong tân bốn đệ tử mới nhập môn: "Ta nhớ rõ, ngươi từng nói ngươi là một người đọc sách."
"Tiểu sư thúc ngươi không hiểu, Trung Châu bắc bộ chúng ta, tu sĩ luyện qua thể thuật đều muốn đánh một con hổ để chứng minh bản thân." Yến Thanh nói một cách chậm rãi qua khăn lụa.
Người đọc sách lấy lý phục người, nhưng đối phương phải là người.
Mặc Lân vô cùng tán đồng gật đầu.
Lâm Độ thật sự không hiểu nổi hai tên thẳng nam này.
Cô quay đầu nhìn về phía Nguyên Diệp một năm trước còn không phải người địa phương, một đôi mắt phượng của hắn giờ phút này đặc biệt có tinh thần: "Tuyệt, đánh lão hổ! Ta muốn cưỡi lão hổ đánh!"
Lâm Độ:...... Quên đi, một đám quỷ nhỏ.
"Bất quá chỉ sợ tới rồi sẽ thất vọng, rốt cuộc hung thú hiếm thấy, lần trước ta tới mới phát hiện thôn kia chỉ là bởi vì con chó nhà hàng xóm nuôi thích trộm linh kê ăn, còn ăn vô cùng bất lịch sự, lông gà và máu vãi đầy đất, kết quả bị thôn dân tưởng là dã thú trên núi xuống dưới đả thương người."
Mặc Lân thở dài một hơi, trên mặt đột nhiên hiện ra một chút thăng trầm sương gió.
Nguyên Diệp có chút thất vọng: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng ta điều tra một ngày bắt quả tang con chó đó, hai nhà liền cãi nhau, thiếu điều vung tay đánh nhau, đại sư huynh vì điều giải, liền chắn giữa hai nhà, cuối cùng còn bị ném trứng và cải thối vào đầu."
Hạ Thiên Vô mở miệng bổ sung.
Lâm Độ liếc nhìn thanh niên tuấn lãng đĩnh bạt qua giờ phút này đang ở phía trước nhất, nhẫn nhịn, nghĩ tới mang theo khăn che mặt, không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Cảm tạ nhị sư điệt, bằng không thật quá bất lịch sự.
Thôn Hà Định quả thật cách đó không xa, chỉ cách Định Cửu thành mười mấy dặm, một đám người cười đùa rất nhanh liền đến.
Nhưng thực mau bọn họ cười không nổi.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi tỏ rõ vừa rồi mới phát sinh một đợt tập kích.
Sáu con người đồng thời móc ra linh bảo của mình, vẻ mặt cô đọng.
Gió mạnh thổi qua con đường chồng chất tuyết, thổi tung bụi tuyết phấn cuộn xoáy, từ trên cao nhìn lại, những tiểu viện nông thôn thấp bé đan xen vốn nên an tường an hòa, giờ phút này đống tuyết chồng chất trước cửa lại không ccos ai dọn dẹp con đường ra ngoài, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu ra từ tuyết ra có chút chói mắt.
Một tiếng hét ngắn ngủi bất lực vang lên.
"A...... A a......"
Thanh âm kia như là thoát ra từ trong cổ họng người đang choáng váng, mất đi khả năng nói chuyện, chỉ còn lại bản năng ban sơ.
Lâm Độ hàng năm sinh hoạt trong Lạc trạch, không hề bị chút hàn quang này ảnh hưởng, chỉ là hơi hơi nheo đôi mắt lại, khoá chặt vào một chỗ.
"Ở đàng kia."
Cô trước tiên dùng ý niệm điều động pháp khí di chuyển hỗn loạn tới chỗ kia, đầu lá trúc xanh lục uốn cong trong không trung, lưu lại cái đuôi linh quang màu trắng.
"Tại hạ Lâm Độ đệ tử thân truyền của Vô Thượng tông."
Lâm Độ rơi xuống trong sân, dừng lại một chút, chỉ là biểu lộ thân phận, không nói thêm cái gì nữa.
Cửa phòng mở rộng, mottj người phụ nữ trung niên ngồi quỳ trên mặt đất, bà cố gắng hết lần này đến lần khác muốn tìm được dấu vết của người thân từ đống thịt nát trên mặt đất trong vô vọng.
Lâm Độ không nhúc nhích, an tĩnh đứng ở cửa, thật lâu sau mới mở miệng: "Xin lỗi, ngài nén bi thương, chúng ta sẽ bắt được con yêu quái đó."
Bởi vì vừa mới qua tết, trên cửa phòng vẫn còn treo chữ Phúc và câu đối màu đỏ, đây là tập tục trong thôn, ở trong thành rất khó gặp được.
Giờ phút này những lời chúc vui vẻ đó đã biến thành màu đỏ châm chọc chướng mắt, trong gió lạnh bị thổi rách ra một góc.
Người trong phòng giật mình quay đầu lại, khuôn mặt tím tái vì tuyết lạnh lộ ra một phần trống rỗng lại tuyệt vọng bi ai, người phụ nữ thấp giọng lẩm bẩm: "Con, con của ta!"
Bà bừng tỉnh hoàn hồn, rốt cuộc đau đớn khóc thành tiếng.
"Các ngươi, tại sao các ngươi cũng tới chậm một bước!!! Con của ta a!!!"
Lâm Độ trầm mặc quay đầu đi, tới chậm một bước.
Nhân sinh luôn có rất nhiều tới chậm một bước.
Nhưng cô rất nhanh chú ý tới một chữ trong lời nói kia, cái gì gọi là...... Cũng?
Nguyên Diệp đứng trong sân, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó nhíu mày.
Hắn vẫn luôn không thích huyết tinh, mặc dù đã nhìn vô số lần, nhưng vẫn là không quen nổi.—--Tui sẽ đổi cách gọi Lâm Độ sang cô để phân biệt với những người khác, dù sao thì truyện xuyên không, có hệ thống nên chắc sẽ không bị cấn lắm đâu. Mấy chương trước sẽ sửa dần
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]