Chương trước
Chương sau
Lâm Độ bỗng nhiên chắp tay khom người: "Vãn bối đệ tử Vô Thượng tông đời thứ chín mươi chín Lâm Độ, bái kiến Lâm Thoan Tiên Tôn."

Vị này ở trong tông ngay cả người sống tại cấm địa như nàng cũng chưa gặp một lần, ít nhất thì trước tiên ở trước vị não yêu đương có bối phận tối cao này treo cái tên trước đi.

Một tiếng này quá mức chính khí, chính khí đến mức khiến Nguy Chỉ và Lâm Thoan giật nảy mình, tính cả người bị Nguy Chỉ linh áp giam cầm trên mặt đất.

Lâm Thoan điều chỉnh chút sắc mặt, mở miệng cũng mang theo chút men say mềm mại: "Đời thứ chín mươi chín, người thuộc thế hệ của ta chưa phi thăng không nhiều, ngươi là ta đệ tử quan môn của sư đệ nào đó của ta phải không?"

"Vãn bối sư thừa Diêm Dã Tiên Tôn." Lâm Độ còn duy trì tư thế ban đầu.

Nàng không phải là một người thủ lễ, Diêm Dã cũng chưa bao giờ nhận qua lễ của nàng, nhưng bây giờ làm ra, lại cũng hồn nhiên mà thành, diễn đến ra mô ra dạng.

"A, đứa nhỏ này nha."

Bối phận Lâm Thoan cao niên kỷ đại, chỉ bởi vì khúc mắc mà vẫn luôn không thể phi thăng, hiện giờ ở Tu chân giới, đã rất ít có người nhắc tới tên nàng.

Thiên hạ đệ nhất ở ẩn không ra, thiên hạ đệ nhị bế quan đang chờ phi thăng, thiên hạ đệ tam nửa đường lấy tà đạo thành kim thân.

Lâm Độ cảm thấy người bình thường ở Tu chân giới quá ít, mọi người đều không quá bình thường, cho nên bình thường cũng không bình thường.

"Làm sao ngươi biết ta là Lâm Thoan? Ngay cả Diêm Dã cũng hiếm khi gặp ta, chỉ sợ cũng sẽ không nhắc tới ta."

Nữ tử tựa hồ có hơi say, chủ động bắt chuyện.

Lâm Độ không thể nói bản thân có hack, phản ứng cực nhanh tìm một cái lý do.

"Rượu trong tay Tiên Tôn, là Tuý Ngọc Sơn trong nội kho tông môn của Vô Thượng tông, đúng lúc vãn bối có lệnh bài nội kho của tông môn cùng với sổ sách xuất nhập."

Rượu này nơi khác cũng không có, là đặc sản của Vô Thượng tông, cất trong nội khố, là rượu ủ lâu năm không bán ra ngoài.

Tuy là tu sĩ vô tướng cảnh thất giai, uống lên cũng sẽ như núi ngọc khuynh đảo, tên cổ Tuý Ngọc Sơn.

Lâm Thoan kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Phượng Triêu thật là càng ngày càng bất cẩn, lạm dụng lao động trẻ em a."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Độ rốt cuộc lộ ra vẻ sinh động như trước, nàng dùng sức gật đầu, vẻ mặt thê thảm: "Hôm nay ta còn là mới vừa sửa xong nông cụ tới đây."

Lâm Thoan rít một tiếng: "Nhưng sư phụ ngươi khi còn nhỏ cũng sửa những cái đó, ngươi này cũng coi như...... Sư đồ truyền thừa?"

Lâm Độ cảm thấy này trong hai vị chưởng môn của tông môn này, nhất thời không rõ rốt cuộc ai đáng tin cậy hơn.

Ở trình độ nào đó, đó cũng là tông môn truyền thừa.

"Nói thật, sư phụ của tên nhóc này không được." Nguy Chỉ bỗng nhiên chen vào nói.

Lâm Thoan dùng bầu rượu gõ vào đầu Nguy Chỉ, gọi cả tên lẫn họ hắn: "Lâu Nguy Chỉ, không có ai như ngươi đào người của ta ngay trước mặt ta."

"Lâu Lâm Thoan, ta chính là giúp Vô Thượng tông các ngươi một cái vội." Nguy Chỉ quay đầu nhìn nàng.

"Làm phiền ngươi goi đạo hiệu của ta." Đôi mắt đào hoa của Lâm Thoan không chút sợ hãi đối mắt với phật tu, bên trong hàm chứa bão tuyết đêm khuya.

"Vậy xin mời ngài cũng gọi pháp danh của ta." Nguy Chỉ hơi hơi giơ tay, nâng nón tre, không hề nhượng bộ.

Lâm Độ chỉ cảm thấy tia lửa đều phải văng đến trên người nàng, căn cứ nguyên tắc giúp đỡ người cùng bang, nàng thu liễm thú vị cùng xem kỹ trong mắt, mở miệng cắt đứt cục diện bế tắc của hai người: "Ngươi biết sư phụ ta từ trên tông xuống cần thời gian bao lâu sao?"

"Nếu người này có thể giết ta trong vòng một hơi, vậy hôm nay ta thật sự không nên không hề phòng bị lỗ mãng tiến giai."

"Nhưng......" Lâm Độ hơi hơi nhếch cằm, cong môi cười khinh thường: "Có khả năng sao?"

Nguy Chỉ nghẹn họng, hắn luôn nói không lại nhóc ma ốm này.

Phật tu tiếp tục cúi đầu yên lặng làm việc, xách theo người không biết từ khi nào đã giống như chó chết, đóng gói ném hắn vào một cái bao bố, âm thanh răng rắc răng rắc không dứt bên tai.

"Lâm Thoan Tiên Tôn...... Người kia có vẻ là một trong những người mà Vô Thượng tông chúng ta truy sát." Lâm Độ cũng không quên chính sự.

"Đồ đằng trên cái mặt nạ kia, ta đã từng thấy ở Lan Cú giới."

"Ta biết, ta đã thấy Phượng Triêu ký lệnh truy sát tông môn."

Lâm Thoan dừng một chút, sau đó lại bổ sung: "Dám can đảm chặn giết đệ tử Vô Thượng tông, đáng chết."

Lâm Độ muốn nói lại thôi, nếu là lệnh truy sát, vậy phật tu này một bộ giết không xong muốn đem người bỏ bao mang đi là ý gì.

Kia cũng không phải là người của mình, thậm chí ngay cả người Trung Châu cũng không phải.

Phật tu ở Trung Châu ít ỏi, căn cứ của phật tu ở Vân Ma La, cách Trung Châu rất xa về phía Đông Nam.

Tám đại Phật môn tại Vân Ma La, Mật Tông là nhất, và Nguy Chỉ đến từ Mật Tông đó.

Đạo tu Trung Châu chủ yếu tu nội đan, cùng phật tu không phải một con đường.

Người này thật sự là người ngoài.

Lâm Thoan đi tới nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Độ: "Chuyện này có người lớn chúng ta, ngươi đừng lo lắng."

Đầu ngón tay nàng ấm áp và mát mẻ, Lâm Độ chớp chớp mắt, bỗng nhiên theo bản năng kéo ống tay áo Lâm Thoan.

Tu sĩ cấp cao đã có hai ngàn hơn tuổi sửng sốt trong giây lát, không biết nhớ tới cái gì, nhất thời không nhúc nhích, ngầm đồng ý động tác có chút mạo phạm này, chuyển ánh mắt sang tiểu sư điệt vượt khuôn phép.

Đứa trẻ ngửa đầu nhìn người, trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay tràn đầy vẻ quấn quýt không giải thích được, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, mới vừa rồi rõ ràng đối với Nguy Chỉ là thờ ơ thậm chí mang theo đề phòng sát ý, như là hồ ly cảnh giác, lúc này lại dùng ánh mắt hoàn toàn ỷ lại nhìn mình, như một chú mèo con mới sinh.

Lâm Thoan choáng váng một lát, lạnh lùng trong cặp mắt đào hoa trước đó tan đi, lại vươn tay, sờ sờ mặt nàng: "Không sao, tin ta."

"Vậy, bây giờ sư bá phải đi sao? Ngài không muốn cùng ăn tất niên với tân đệ tử chúng ta sao?"

Lâm Độ nghĩ, lần này buông tay, không biết ngày tháng năm nào mới có thể thấy mục tiêu nhiệm vụ này lần nữa, ít nhất nàng nên để lại lý do để lần sau gặp lại, nếu không nữa thì lưu lại luồng hơi thở thuận tiện về sau truyền âm cũng được.

Không biết câu này lại chọc trúng cái gì trong nội tâm Lâm Thoan, ánh mắt nàng trở nên xa xăm, nhìn chằm chằm Lâm Độ trước mắt một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười, hoà với giọng nói khàn khàn vì rượu: "Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ."

"Ta không đi được, chờ ngươi lớn, tới cấm địa rừng đào, tìm ta uống rượu."

Nguy Chỉ bỗng nhiên xen mồm: "Đám co nít chỉ lo ăn các ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới muốn nhìn người tiến giai là ngươi."

Lâm Thoan liếc Nguy Chỉ: "Đóng gói mang đi, không được thấy máu, đến lúc đó doạ bọn nhỏ của ta sợ."

Nguy Chỉ khẽ cười một tiếng: "Ta là phật tu, trong mắt không thể thấy máu."

Tứ chi của người nọ hắn đều bẻ gãy nhét vào bao tải, tất nhiên không thấy được máu.

Lâm Thoan rõ ràng là ở cố ý hù dọa đám trẻ, để chúng biết sợ, đừng nhúng tay.

Không gian hơi hơi dao động, Nguy Chỉ bị Lâm Thoan thúc giục biến mất vào trong phòng.

Lâm Độ như suy tư gì mà ở lại tại chỗ, có lẽ, ngoài cốt truyện có gì đó ẩn giấu mà hệ thống cũng không biết.

Như là...... Ở nguyên cốt truyện chưa bao giờ xuất hiện Nguy Chỉ, dường như rất là quen thuộc với Lâm Thoan Tiên Tôn.

Nàng tính trở về lại xem kỹ cốt truyện gốc của Lâm Thoan, bỗng nhiên nàng ý thức được cái gì.

"Không phải...... Kết giới! Mở cửa! Ta còn ở bên trong!!!"

Kết giới của hạng ba Cửu trùng bảng, nàng muốn phá vỡ khả năng gian tửu lầu này cũng phải bị nổ không còn.

Lâm Độ bất đắc dĩ nhìn kết giới trước mắt, trong lòng mặc niệm đầu năm mới mắng chửi người là không may mắn.

Tuy nhiên, sau vài hơi thở, không gian lại dao động, kết giới chậm rãi tiêu tán, một lời xin lỗi vội vàng truyền vào tai Lâm Độ: "Xin lỗi, suýt nữa thì quên, lần sau sẽ đền bù cho ngươi."

Lâm Độ nhìn cửa sổmở toang, gió lạnh cuốn theo tuyết mỏng rơi vào trong phòng, bất đắc dĩ cầm Phù Sinh phiến đỡ trán.

Đúng lúc vào lúc này, tiếng tìm người hoảng loạn ở ngoài kết giới truyền đến tai nàng.

"Tiểu sư thúc đâu? Sao chỉ tiến cái giai tiểu sư thúc liền không còn?"

"Tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc ngươi đi đâu vậy! Chẳng lẽ bởi vì ta ăn hết 120 đĩa thịt mà không để lại cho ngươi sao? Đừng mà, chúng ta còn có thể gọi thêm!"

"Đ* m*, tiểu sư thúc! Ngươi từ chỗ nào chui ra?"

/Kết giới của tu sĩ cấp cao biến mất im hơi lặng tiếng, trong góc nhìn của đám Mặc Lân, chỉ có thể nhìn đến căn phòng nguyên bản không có một bong người đột nhiên nhiều ra một tu sĩ áo xanh, đón gió tuyết trước cửa sổ, đang chống cây quạt cười đến lệ khí mọc lan tràn.

Mặc Lân nhìn cảnh tượng trước mắt, nhỏ giọng nói: "Thiên vô, ngươi có cảm thấy, tạo hình này của tiểu sư thúc cực kỳ giống bộ dáng đám danh nhân trong nội đường lên sân thi hoa khôi ở nam phong cốc hay không."

Hạ Thiên Vô nghĩ nghĩ: " Nhưng trong mắt danh nhân trong nội đường không có sát khí."

"Tết nhất, cho các ngươi niềm vui bất ngờ, được chưa?"

Lâm Độ liếc bọn họ một cái: "Hô to gọi nhỏ, \không có chút phong phạm của đệ tử đại tông."

Đầu bếp xách theo dao phay xông vào phòng, cho rằng tửu lâu của mình đã ăn mất người, vừa lúc trơ mắt nhìn tiểu sư phụ này biểu diễn cho hắn xem một cái ảo thuật biến ra người.

Hắn yên lặng nắm chặt dao phay, bỏ đi, thích ứng không nổi, đệ tử Vô Thượng tông, thật sự thái quá.

Con dao của đầu bếp thiếu chút nữa cầm không vững.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.