Chương trước
Chương sau
Thiên phẩm Ngũ Thải Thạch hoa mà Nghê Cẩn Huyên mang về rất nhanh bị Khương Lương cầm đi tự mình luyện chế hàng nguyên sinh cốt đan.

Nhưng Lâm Độ không thể nhân lúc còn nóng ăn, nàng phải bù đắp thiếu hụt do linh lực nghịch lưu tạo thành.

Phượng Triêu vô cùng cảm động cầm bản đồ bí cảnh mà nàng đã hoàn thành trên đường.

"Vậy kinh hỉ của ta chính là cái này?"

Lâm Độ trầm mặc nhìn lệnh bài nội khố trong tay.

Theo một nghĩa nào đó, chìa khóa cốt truyện vẫn tới tay nàng.

"Đúng nha." Phượng Triêu xoa đầu nàng: "Khi ta không ở đây, ngươi cũng có thể tự mình mở nội khố."

Lâm Độ trầm ngâm một lát: "Tuy là như vậy, đại sư tỷ, ngươi cho ta lệnh bài là được rồi, sao còn phải cho ta sổ sách."

Phượng Triêu cười tủm tỉm thu tay, không có chút áy náy ném nồi cho một đứa con nít: "Sau này nếu có người muốn vào trong kho lấy đồ, cũng có thể tìm ngươi, ngươi chỉ cần đăng ký một chút là được, rất đơn giản."

"Ta vẫn còn là trẻ con." Lâm Độ muốn vứt bỏ đống sổ sách nóng phỏng tay: "Ta sẽ không ghi sổ."

"Ngươi muốn gạt ta hả? Đống sách ta cho ngươi hình như có 《 Toán kinh thập thư , ngươi sẽ không không muốn học đúng không? Sư tỷ của ngươi thế nhưng đã đặc biệt khắc xuống thần thức......"

Lâm Độ nhìn trước mắt đại sư tỷ, đột nhiên nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm tiểu học xinh đẹp của mình, tuy rằng mỹ lệ, nhưng thật sự luôn mang theo cảm giác áp bách.

"Làm sao có thể chứ? a ha ha ha." Lâm Độ giả cười vài tiếng: "Ta đương nhiên là học rồi, không có sư tỷ dạy dỗ làm sao ta có thể bắt đầu học trận pháp, ta chỉ là......"

"A đúng rồi, ngươi học trận pháp, nhất định rất giỏi toán học và quy chỉnh bố cục, vậy việc nhớ cái sổ sách nội khố, chắc chắn là rất nhẹ nhàng đúng không."

Khuôn mặt diễm lệ lại cao quý của Phượng Triêu nở nụ cười vô cùng thân thiết, Lâm Độ yên lặng tiếp sổ sách.

Đừng cười, nàng sợ.

Cảm giác áp bách mà quỷ súc sư phụ kia của nàng cho nàng cũng không có mạnh như vậy.

Lâm Độ yên lặng tiếp nhận thân phận quản lý nội kho tân nhiệm của mình, tóm lại cái kho này không thường được mở.

"Thật ngoan, điều dưỡng thân thể thật tốt, ngày mai cùng ta đi mở cuộc họp."

Phượng Triêu càng cười hòa ái: "Sức mạnh của tàn niệm mang ra từ Lan Câu Giới dư lại bao nhiêu?"

Lâm Độ kiểm tra nói: "Không tốt lắm, tàn niệm chỉ có thể bám vào Dưỡng Hồn Mộc, quá nát, thậm chí còn không thể xưng là hồn, không thể nuôi dưỡng......"

"Vậy để cho âm tu có thể giúp ích thần hồn đi theo đi, ít nhất làm cho tàn niệm kiên trì đến có thể nói xong."

Lâm Độ gật đầu, một trong những năng lực quan trọng nhất của âm tu, chính là có thể cho người đánh cái máu gà, tăng mạnh ý chí hiện tại, làm cho người ta bộc phát ra tiềm lực cuối cùng.

Phượng Triêu liên tiếp an bài rất nhiều nhiệm vụ, thật dài ra thở một hơi, trên mặt hiện ra một phần lơi lỏng sau mỏi mệt: "Nếu không còn vấn đề gì khác, thì đi nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Độ đúng là có vấn đề.

"Sư tỷ, nếu tu sĩ không được Thiên Đạo giới này thừa nhận, sẽ vô pháp xuất hiện trên Cửu Trùng Bảng hay sao?"

"Đây là dĩ nhiên, đó là bảng xếp hạng của Thiên Đạo, nếu không phải Thiên Đạo giới này sở sinh, thì sẽ không được xếp lên."

Lâm Độ lại hỏi: "Tuy nói là bảng xếp hạng của Thiên Đạo, ta đã tra qua sách sử, hai khối trụ trời này trước đây cũng không có bảng, hai cái bảng danh sách kia đến tột cùng là khi nào xuất hiện cũng không được ghi lại, nhưng chính xác ký lục chính là 6000 năm trước, có người lần đầu tiên khiêu chiến người trên bảng đơn, bước lên bảng xếp hạng."

"Đúng vậy." Phượng Triêu không rõ tại sao Lâm Độ đột nhiên có hứng thú với hai cái bảng danh sách kia như vậy.

"Từ đó về sau, người trên danh sách thường xuyên bị khiêu chiến, ngã xuống, bị phế chỗ nào cũng có, còn có chuyên gia nghiên cứu công pháp sáo lộ đặc thù của người trên bảng." Lâm Độ dừng một chút: "Ta luôn cảm thấy, lên hai cái bảng này, đều không phải là chuyện tốt."

Cây cao chịu gió lớn, đây là đạo lý ai cũng hiểu.

Nếu Thiên Đạo thật sự ưu ái bọn họ, tại sao lại giáng xuống Thiên Đạo tỷ thí đài bên cạnh hai cái bảng xếp hạng.

Chỉ tính đến thế hệ thứ một trăm của Vô Thượng Tông, cũng đã có ba người gãy gánh giữa đường, bế quan tu dưỡng.

Ánh mắt Phượng Triêu hơi lóe, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt có chút xa xăm, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần đủ cường đại, cho dù là cây quý trong rừng, gió cũng không thể quật ngã(1)."

Lâm Độ rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ gió, còn có con kiến không dễ gây chú ý nha."

Đại thụ che trời, cũng có thể bại tại ổ kiến.

Phượng Triêu không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, hai cái danh sách của Thiên Đạo, giống như bia ngắm ở nơi đó, liền kém trực tiếp nói với người ta, bọn họ lợi hại nhất, chỉ cần đánh bại bọn họ, lợi hại chính là các ngươi, nhưng thượng bảng này, ngoại trừ bị đánh còn có cái gì tốt?"

Lâm Độ vừa dứt lời, liền thấy mắt phượng nữ tử trong trẻo có thần, sắc bén tựa lưỡi dao ra khỏi vỏ.

"Ngươi không đọc tâm kinh ta đưa cho ngươi đúng không."

Lâm Độ hiếm thấy chột dạ: "Ta chỉ lo tính trận pháp, tâm pháp đối với ta, gia tăng không quá lớn."

Chủ yếu là thứ đồ kia vừa thấy chính là thể văn ngôn(2),nàng có thể ghi nhớ, nhưng rất khó lý giải.

Thật sự là đang làm khó sinh viên khối khoa học tự nhiên như nàng.

"Trong tâm pháp có một câu, thiên chi đạo, bất tranh nhi thiện thắng(3)."

Thanh âm Phượng Triêu trong trẻo chắc chắn, dưới ánh hoàng hôn, pháp bào trên người chiết xạ ra tia sáng vàng nhẹ nhàng, chiếu vào mắt Lâm Độ.

"Có thể không tranh, nhưng phải thiện thắng, đây là tôn chỉ của đệ tử Vô Thượng Tông chúng ta."

Lâm Độ ngẩn ngơ một lát, yên lặng đứng dậy cúi đầu: "Đa tạ sư tỷ chỉ giáo."

Đã hiểu, có thể không tranh đệ nhất, nhưng nhất định phải có thực lực để giành chiến thắng.

Sáng sớm hôm sau, bị lệnh cưỡng chế không được vận dụng linh lực không thể tu hành chỉ có thể ngủ Lâm Độ rời khỏi giường băng cứng ngắc, mí mắt rũ xuống, toàn dựa vào bản năng bắt đầu chỉnh y quan, chờ tới lúc lên thuyền đối mặt với Nguyên Diệp cũng đang buồn ngủ, nàng mới có chút phản ứng.

"Sao lại là tiểu tử ngươi."

Nguyên Diệp giang tay ra: "Sư phụ nói, công phu của ta cũng đủ làm một cái tàn niệm đứng thẳng lên."

Lâm Độ ừ một tiếng, cùng hắn song song rũ đầu ngủ gà ngủ gật, thẳng đến Phượng Triêu đích thân lại đây nắm hai người bọn hắn lên.

Ba tông sáu phái mười môn chưởng môn đã tới.

Lâm Độ còn chưa thể nào tỉnh, mùa đông người ta luôn không ngủ đủ giấc, đặc biệt là hiện tại nàng không thể vận dụng linh lực .

"Sự tình đại khái chính là như vậy, không biết chư vị chưởng môn, nghĩ thế nào."

Phượng Triêu nói ngắn gọn nhưng giải thích rõ ràng sự việc đã xảy ra trong bí cảnh.

"Cái này...... Nếu là cành liễu hóa người, sau khi rời cành, không có huyết nhục tinh khí sẽ rất khó để tiếp tục sống."

"Nếu thật sự có tà đạo ăn thịt người, không có khả năng suốt 600 năm ở Trung Châu không có ai phát hiện."

"Nếu đột nhiên điều tra, chắc hẳn sẽ làm các đệ tử tâm sinh khủng hoảng?"

Quân Thiên của Tế Thế Tông bỗng nhiên mở miệng: "Nhưng bạch cốt là sự thật, tất cả trưởng lão chúng ta ngày đó đều có thể nhìn thấy qua thủy kính, nếu trở về hỏi các đệ tử đi vào lần này một câu, nhất định sẽ biết, đích xác trên dưới đều có chôn xương cốt."

"Ý ta Không phải như vậy, ta vẫn cảm thấy có hơi chuyện bé xé ra to, mấy năm nay cũng không có bất cứ dị trạng gì, cứ làm to chuyện như vậy còn muốn nghiệm hồn?"

"Không có bằng chứng thuyết phục."

"A, cái kia nhưng thật ra có." Phượng Triêu bình tĩnh nói, thấy phía sau chậm chạp không có động tĩnh, hô một tiếng: "Lâm Độ, Nguyên Diệp."

Bộ đôi không có cảm giác tồn tại đang cúi thấp đầu ngủ gật phía sau, đùng một phát giật mình ngẩng mặt lên.

Nguyên Diệp theo bản năng nâng tay áo chà nước miếng, sau đó móc ra một cây hề cầm: "Ta đã chuẩn bị xong tiểu sư thúc."

Lâm Độ từ trong lòng ngực lấy ra Dưỡng Hồn Mộc, tàn niệm bên trong mỏng manh đến cực điểm: "Chứng cứ thì có, đây là tàn niệm của Lan Tư Thành thành chủ của Lan Câu Giới, được ta mang ra từ Lan Câu Giới."

Không ít chưởng môn đã nghe nói về Lâm Độ, nghe đồn vị này thậm chí cả xà nhà của thành cổ và thiết sư tử ở cửa nhà người ta đều khiêng tất về nhà, không nghĩ tới nàng liền nhân gia tàn niệm cũng không buông tha, này thật đúng là cái gì cũng nhặt ah!

Nguyên Diệp mở miệng nói: "Chư vị, sau này ta cho nó thông quan, bằng không tàn niệm này không có sức mà nói."

Vài vị chưởng môn đồng thời mắc nghẹn, Vô Thượng Tông các ngươi thật đúng là tới hát tuồng?_________

(1)Viết lại từ câu "mộc tú ư lâm phong tất hồi chi" một câu tục ngữ của TQ, nghĩa là:cây cao đón gió, dễ đổngười nổi bật dễ bị chú ý, bị ghen tỵ làm hại

(2)thể văn ngôn; tác phẩm văn cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc)

(3)thiên chi đạo, bất tranh nhi thiện thắng: trích trong Đạo đức kinh -Thiên chi đạo bất tranh nhi thiện thắng, bất ngôn nhi thiện thắng, bất ngôn nhi thiện ứng, bất triệu nhi tự lai, thản nhiên nhi thiện mưu.Dịch xuôi:Đạo Trời không tranh mà thành, không nói, mà người hưởng ứng, không mời mà người tự tới, nhẹ nhàng mà công việc vẫn xong xuôi.

Vote ủng hộ mình nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.