Thiếu niên rõ ràng đang mỉm cười, nàng cao gầy mảnh khảnh, một năm này tất cả ăn cơm được đều dùng để nhảy vóc, cho nên dù khoác áo khoác cũng trông có vẻ mỏng manh.
Nhưng mặc dù người gầy gò xanh xao như vậy, cười lên có thể nói hòa ái dễ gần, nhưng lại khiến Lê Đống cùng Nghê Tư đứng trước tủ bát đồng thời lui về phía sau một bước, lại lần nữa nghĩ tới bị băng mỏng rét lạnh thấu xương chi phối .
Lâm Độ tiến lên một bước, bọn họ liền lui ra phía sau một bước, mãi cho đến nàng đi đến đại sảnh, ba người mới dừng lại.
"Có vẻ các ngươi, rất sợ ta?"
Nàng hơi hơi nâng lên lông mày, ánh mắt thoảng qua chiếc hộp gỗ bình thường trên tay hai người, đó là đồ vừa rồi Đỗ Thược không cần.
Hộp gỗ cũng không quá có thể bảo tồn dược tính của dược liệu, ngàn năm qua đi, chỉ sợ thảo dược bên trong đã trở thành một đống phế thải khô héo.
Lê Đống trong lòng tưj nhủ, có thể không sợ sao? Một lời không hợp liền đem người đông lạnh, nếu không phải thụ yêu kia nổi điên, không biết bằng cách nào phá hủy lớp băng mỏng, hắn cùng Nghê Tư chỉ sợ đã sớm ngủm củ tỏi.
Lâm Độ cười một tiếng, đưa mắt nhìn Nghê Tư: "Ngươi không hiếu kỳ những lời ta vừa mới nói sao?"
Nghê Tư sững sờ phút chốc: "Câu nào?"
Lâm Độ gấp áo choàng, ôn hòa chắp tay: "Bắt cá hai tay."
Trong mắt Lê Đống lóe lên một tia sát ý: "Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tong-mon-deu-la-ke-si-tinh-chi-co-ta-la-tinh-tao/3542235/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.